Cô chạy tới trước bàn sách, chồm về mấy tờ giấy nhỏ thẳng thẳng vuông vuông đầy trên bàn tùy tiện bắt lấy một mảnh, sau đó xoay người chạy xuống phía dưới lầu.
---
Đêm ba mươi, sau khi Tô Chi Niệm nhảy vào trong hồ cứu Tống Thanh Xuân xong, chẳng những không kịp đi sưởi ấm, ngược lại còn mặc quần áo mỏng manh ẩm ướt lạnh buốt ngây người ở bên ngoài gần hai tiếng đồng hồ, đêm đó ngủ không bao lâu thì bị cảm lạnh.
Anh lo lắng Tống Thanh Xuân còn có thể xảy ra chuyện, muốn cảm cúm nhanh khỏi hơn nên dứt khoát đi bệnh viện truyền nước, còn uống hai liều thuốc. Nhưng có thể vì anh mỗi ngày đều đi sớm về muốn ngây ngốc ở xung quanh nhà họ Tống cả ngày nên sáng mỗi sáng tỉnh dậy thì cảm cúm đỡ hơn được chút nhưng tới buổi tối thì lại bắt đầu sốt nhẹ.
Tình trạng bệnh cứ khi khỏe khi ốm kéo dài tới đêm mùng ba tháng giêng mới hoàn toàn hết sốt. Đêm hôm đó anh ngâm mình tắm nước nóng, ngủ một giấc no say, sáng mồng bốn tỉnh lại trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Ăn xong bữa sáng, anh cầm theo laptop và mấy phần văn kiện, tìm quán cà phê tương đối gần nhà họ Tống ngây ngốc như trước, cảm cúm còn chưa hoàn toàn khỏi. Sau khi mới xử lý công việc có ba tiếng đồng hồ, người đã mệt mỏi vô cùng, giữa trưa tùy tiện tìm chút gì trong quán cà phê ăn tạm, rồi dựa vào sofa ngủ một giấc.
Tầm khoảng bốn giờ anh đoán chắc Tống Thanh Xuân muốn ra khỏi biệt thự, liền dọn dẹp đồ đạc tính tiền rồi từ trong quán cà phê rời đi. Vừa mới khởi động xe chuẩn bị lái qua chờ đợi chỗ đối diện tiểu khu nhà họ Tống, di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Trước tiên anh lái xe lên đường rồi cầm di động ra, vừa nhìn làn đường phía trước vừa nhìn liếc qua màn hình di động, không nghĩ tới thế mà lại là tin nhắn của Tống Thanh Xuân gửi tới trên Wechat.
Vì đang lái xe có chút không tiện, anh thuận tay gửi lại một dấu chấm hỏi, sau đó liền nhìn thấy cô gửi tới ba tin nhắn liên tiếp.
Tôi muốn làm phiền anh một chuyện….
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm mấy chữ này tay run lên, trong nháy mắt sững sờ, một lúc lâu sau anh ấn hình đại diện của Tống Thanh Xuân, sau khi hết lần này đến lần khác xác định là tin nhắn của cô, lại sững sờ lần nữa.
Sau đó một tràng tiếng còi xe thổi chói tai liên tiếp vang lên, Tô Chi Niệm mới giật mình tỉnh lại.
Ngã từ đường, vì anh đang xem di động tốc độ xe rất chậm, đèn xanh lập tức chuyển sang đỏ nên xe đi theo phía sau anh không kiên nhẫn bóp cùi thúc giục.
Anh vội gửi lại cho Tống Thanh Xuân một dấu chấm hỏi rồi để điện thoại lên chỗ ghế lái phụ, hai tay điều khiển tay lái, nhanh chóng thành thục lái qua giao lộ, sau đó cầm lấy di động, nhìn thấy Tống Thanh Xuân gửi tới một tin: “Anh nói trước đi đã, bây giờ anh có rảnh không?”
Lần này anh không gửi tin lại mà trực tiếp ấn nút gọi qua cho cô.
Cúp máy xong dùng chỉ mười phút đồng hồ, anh đã đến cửa tiểu khu nhà họ Tống, gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân. Sau khi cúp máy anh mở tin nhắn Wechat, nhìn đi nhìn lại vài lần tin nhắn mà cô gửi tới “Tôi muốn làm phiền anh một chuyện….,” nhất thời cảm thấy như mộng như ảo. Đây là lần đầu tiên từ sau khi cấp ba anh và cô mỗi người đi một ngả, cô chủ động tìm anh giúp đỡ.
Trước kia, lúc anh ở trong nhà cô, cô thường xuyên nói với anh những lời như thế này.
“Tô Chi Niệm, phiền anh một chuyện, chủ nhật có thể đi dạo phố với tôi được không?”
“Tô Chi Niệm, phiền anh một chuyện, tôi không gọi được xe, anh có thể tới Tây Thiền đón tôi được không?”
“Tô Chi Niệm, phiền anh một chuyện, lúc về nhà rẽ qua hẻm Nam La, mua giúp tôi miếng bánh ngọt phô mai mật ong mang về….”