“Tô Chi Niệm, anh thật sự là một chuyện phiền toái. . . . . .”
Tống Thanh Xuân đi ra khỏi chung cư, liếc mắt lập tức nhìn thấy xe của Tô Chi Niệm.
Cô đi lên trước, đầu tiên là gõ vào cửa sổ xe một cái, cửa sổ xe vẫn đóng chặt như cũ, không có dấu hiệu sẽ hạ xuống.
Cửa sổ xe của Tô Chi Niệm được dán kín đề phòng chuyện bị dòm ngó, đến chỗ ghế phụ lái mặt Tống Thanh Xuân dán chặt vào cửa sổ xe, miễn cưỡng nhìn Tô Chi Niệm cúi đầu, ngồi ở ghế tài xế, đang nhìn điện thoại di động.
Cũng không biết trong điện thoại di động có nội dung gì hấp dẫn anh, mà anh đọc hết sức chăm chú, hàng mi cong vút rủ xuống, lúc nào trên mặt cũng là vẻ vô cảm, hiện ra một tầng ánh sáng nhu hoà như có như không, cứ như đang nhớ đến một chuyện tốt đẹp nào đó, thỏa mãn dừng lại.
Tống Thanh Xuân lại gõ cửa một cái nữa, thấy Tô Chi Niệm còn chưa có phản ứng gì, tự nhiên vươn tay mở cửa xe, mới phát hiện cửa xe bị khóa, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại cho Tô Chi Niệm.
Cách một cánh cửa xe, Tống Thanh Xuân mơ hồ nghe có tiếng nhạc chuông truyền đến.
Âm thanh cô nghe được không phải rất rõ ràng, tuy đứt quãng vẫn nghe rõ ràng mấy chữ: “Giấu em trong trí nhớ vì em chính là người kia. . . . . . Nếu gặp nhau tại biển người. . . . . .”
Tô Chi Niệm không nhận điện thoại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lập tức giơ tay lên, nhấn chốt mở khóa xe.
Tống Thanh Xuân mở cửa ra, mới nghe rõ tiếng chuông điện thoại của Tô Chi Niệm: “Giấu em trong trí nhớ vì em chính là người kia, có anh và em tuổi xuân mới thật sự đầy đủ, cảm ơn vì em đã từng nghiêm túc, để cho anh biết yêu một người sẽ có phải phấn đấu quên mình. . . . . .”
Bài hát này bất luận là vì giai điệu hay lời ca, đều rất động lòng người, theo bản năng cô nhìn về phía điện thoại của Tô Chi Niệm, kết quả ánh mắt của cô vẫn chưa nhìn tới được màn hình điện thoại của anh, điện thoại đã bị cắt đứt, quay trở về trang chủ, sau đó cô chỉ nhìn thấy anh mang sắc mặt lạnh nhạt, đút điện thoại di động vào trong túi.
Tống Thanh Xuân vừa nịt dây an toàn, vừa hỏi: “Sao lại tới nhanh như thế, anh vừa mới nghe điện thoại, đang ở gần nhà của tôi?”
“Ừ.” Tô Chi Niệm đáp một tiếng, chạy xe.
Công ty Gia Hoà của Tô Chi Niệm ở phía Tây thành phố, nhà của Tống Thanh Xuân ở phía Nam thành phố, phần lớn thời gian Tô Chi Niệm đều chạy đến phía Bắc thành phố kiểm tra công trình, cô vừa mới chuẩn bị hỏi anh vì sao đi đến nơi này, thì đúng lúc thông qua kính chiếu hậu thấy ở chỗ ngồi phía sau có văn kiện và máy vi tính, vì vậy nhanh chóng sửa thành: “Anh có hẹn, đến chỗ này bàn công việc?”
Gần sang năm mới, ai lại đi bàn công việc? Anh tới chỗ này, còn không phải là vì cô. . . . . . Tô Chi Niệm dừng lại một lúc lâu, mới gật đầu rồi khẽ “Ừ“.
“Gần sang năm mới, không phải được nghỉ sao? Sao lại bận rộn như vậy. . . . . .” Tống Thanh Xuân nói tới chỗ này, mới chú ý tới sắc mặt của Tô Chi Niệm hình như không được tốt lắm.
Từ buổi trưa giao thừa ngày đó, sau khi anh và cô rời khỏi, mấy ngày đầu năm mới cũng không gặp nhau, nhưng sao mặt của anh gầy còn gầy hơn trước kia nữa, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, trên trán nhạt nhẽo, ẩn hiện vẻ của người bệnh.
Tống Thanh Xuân nhíu chân mày: “. . . . . . Anh ngã bệnh?”
Tô Chi Niệm giống như là không ngờ cô thế mà lại nhìn ra được mình ngã bệnh, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới khẽ gật đầu một cái, lại một lần nữa lên tiếng trả lời: “Ừ”.
Qua một lúc lâu, Tô Chi Niệm lại mở miệng nói: “Bị cảm.”
“Cảm mạo vào mùa đông rất khó chịu, có đi bệnh viện khám chưa? Chích thuốc rồi sao? Uống thuốc rồi sao?”
Tống Thanh Xuân hỏi một loạt, điều này hơi ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tô Chi Niệm, anh phản ứng chậm nửa nhịp, mới thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía cô.
--- ------ ------ ------ ------