Qua một lúc lâu, Tô Chi Niệm mới dời tầm mắt đi nơi khác, nhìn con đường phía trước, không hề cảm thấy e ngại hay phiền toái, lần lượt trả lời hết những câu hỏi của cô: “Đi bệnh viện rồi, truyền dịch ba ngày rồi, đã uống thuốc xong.”
Dừng lại một chút, Tô Chi Niệm lại bổ sung một câu: “Hiện tại tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tống Thanh Xuân điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút: “Hẳn là trong nhà không có thức ăn? Sau đó lừa gạt tôi đến siêu thị một chuyến.”
“Ukm.” Tô Chi Niệm không có ý kiến.
Tống Thanh Xuân hơi trầm mặc, lại nói: “Ngã bệnh, buổi tối nên ăn gì đó thanh đạm thôi?”
Tô Chi Niệm đáp lại một chữ “Được”.
Tống Thanh Xuân không nói chuyện nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt chuyên tâm, bắt đầu nghiên cứu thực đơn cho bữa tối.
Xe dừng lại trước đèn đỏ, Tô Chi Niệm nghiêng đầu, thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân lẳng lặng trầm ngâm.
Chẳng biết qua bao lâu, cô đang suy nghĩ về bữa cơm, không còn nói chuyện với anh nữa, trước khi làm cái gì đó cô đều suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra quyết định của mình? Mà cái suy nghĩ và quyết định nào còn là vì anh.
Đèn đỏ chuyển thành xanh đèn, Tô Chi Niệm thu hồi tầm mắt, khởi động xe, tiếp tục chạy về phía trước, ánh mắt anh nhìn chằm chằm con đường phía trước, lật qua lật lại điểm xuất phát của một tình cảm ấm áp xinh đẹp.
-
Tất cả mọi chuyện, đều xuất phát từ số không đi đến được số một là một chuyện gian nan nhất.
Tống Thanh Xuân gây phiền phức đầu tiên với Tô Chi Niệm, thì sẽ có lần thứ hai.
Mùng bốn tết Tống Thanh Xuân đến biệt thự Tô Chi Niệm, vẫn không ra khỏi cửa, có lẽ là bởi vì Tô Chi Niệm bị cảm chưa khỏi hẳn, cũng rất thông minh, ngày ngày ở nhà tĩnh dưỡng.
Mùng bảy tháng giêng, tết âm lịch trôi qua chính thức đi làm lại, Tống Thanh Xuân có bài học đêm giao thừa, làm sao dám một mình ngồi xe điện ngầm hoặc xe thuê, cho nên buổi tối mùng sáu tháng giêng lúc ở nhà anh, lập tức muốn đưa tới phiền toái cho Tô Chi Niệm.
Giống như lần trước, lần này Tống Thanh Xuân cũng hướng về phía Tô Chi Niệm lên tiếng nhờ anh giúp một tay, anh vẫn không hề do dự lập tức đồng ý như cũ, nhưng mà lần này, ngược lại Tống Thanh Xuân kể cho Tô Chi Niệm nghe hết một lượt những lý do không thể giải thích được của việc mình bị đuổi cùng giết tận.
Những chuyện này, Tô Chi Niệm biết còn sớm hơn cả cô, nhưng mà lúc cô nói, anh vẫn dừng tất cả mọi công việc trên tay lại, lắng nghe nghiêm túc hơn bất cứ buổi họp nào.
Tám giờ sáng, Tô Chi Niệm không bảo tài xế đến đón mình, tự mình lái xe chở Tống Thanh Xuân ra cửa.
Sau khi xe chạy đến gần cửa công ty Tống Thanh Xuân, cô gái trở nên thường xuyên thất thần, giống như là có chuyện gì đó vô cùng khổ não.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, Tô Chi Niệm đưa cánh tay ra, lơ đãng nhích đến gần Tống Thanh Xuân, sau đó anh đọc được suy nghĩ trong lòng cô, biết, cô cảm thấy xấu hổ không biết có nên làm phiền anh tiếp không, đó chính là muốn buổi tối anh đến đón cô, tuy nhiên lại cảm thấy ngại ngùng, thậm chí trong đầu óc cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc có nên thuê một vệ sĩ nam cường tráng bảo vệ bên cạnh hai mươi bốn tiếng đồng hồ hay không . . . . . .
Vệ sĩ nam. . . . . . lúc Tô Chi Niệm đọc được ba chữ này, vẻ mặt không thay đổi, mí mắt lại giật giật.
Xe vững vàng dừng dưới lầu công ty TW, Tống Thanh Xuân chậm chạp dọn dẹp túi của mình, trước khi xuống xe, nhiều lần muốn mở miệng nhờ anh giúp đỡ, câu nói đến khoé miệng, tuy nhiên cuối cùng lại bị đổi thành: “Cái đó, cám ơn anh. . . . . . Anh lái xe chậm một chút. . . . . . Bái bai, tôi xuống xe trước. . . . . . Gặp lại nha. . . . . .”
Rốt cuộc Tống Thanh Xuân đẩy cửa xe ra, xuống xe, trước khi đóng cửa xe, cô lại nhìn Tô Chi Niệm một lần nữa như có gì đó muốn nói lại thôi, sau đó vừa khoát khoát tay, vừa nói một câu: “Hẹn gặp lại.”