Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 290: Chương 290: NGƯỜI ĐÓ CÓ PHẢI LÀ ANH HAY KHÔNG? (1)




Đến đây thì kết thúc, cô đã nói liên tục tám lần gặp lại sau, nói gặp lại sau rồi gặp lại sau tám lần thì cũng thôi đi, đã phải nhiều lời như vậy, kết quả vẫn còn chưa nói đến một câu trọng điểm nào...

Tô Chi Niệm nghe đến cuối, cũng có chút không thể nghe tiếp, anh nhìn khuôn mặt uể oải của Tống Thanh Xuân, đóng cửa xe lại một nửa, mở miệng gọi tên cô: “Thanh Xuân.”

“Hở?” Tống Thanh Xuân hơi kéo cửa xe ra một chút, ló đầu vào.

Biểu tình trên mặt của Tô Chi Niệm rất nhạt, ngữ điệu cũng giống như vẻ mặt, cũng rất nhạt: “Buổi chiều tôi hẹn khách nói chuyện hợp hợp tác ở hội sở phía trước, tan tầm em có thể đợi tôi, tôi thuận đường đón em về nhà.”

Tống Thanh Xuân giống như trúng giải thưởng lớn, vui rạo rực gật đầu thật mạnh với anh, đôi mắt đen nhánh của cô giống như có thể nói chuyện, không ngừng nhấp nháy với anh, giống như có ánh sáng đang lưu chuyển: “Được.”

Tô Chi Niệm bị ánh mắt của cô nhìn đến có chút choáng váng, anh chuyển tầm mắt, khẽ gật đầu, sau đó liền nghe được cô giòn giã nói “gặp lại sau” lần thứ chín với anh, sau đó nữa, cuối cùng lần này cũng gặp lại sau thành công, tiếp đó, Tô Chi Niệm chính là bởi vì một câu kia, tôi thuận đường đón em về nhà, anh liền có thêm một cái biệt danh mới, Tô tài xế.

Tống Thanh Xuân vì an toàn cuộc sống, ước gì Tô Chi Niệm có thể mỗi ngày đón đưa mình thượng tan việc.

Tô Chi Niệm lo lắng an toàn cuộc sống của Tống Thanh Xuân, hận không thể ở bên cạnh cô hai mươi bốn tiếng mỗi ngày.

Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, Tô Chi Niệm danh chính ngôn thuận bắt đầu cuộc sống mỗi ngày đón đưa Tống Thanh Xuân tan việc của anh.

Tô Chi Niệm giữ Tống Thanh Xuân ở bên người một trăm ngày, chỉ là muốn cho mình nhiều hồi ức về cô một chút, sau đó, cũng không có quá nhiều tham vọng quá đáng.

Quan hệ của anh và Tống Thanh Xuân đi đến một bước đón đưa công việc này đã là cực kỳ ngoài dự liệu của anh.

Anh luôn luôn cho rằng, đây chính là đến gần cực hạn quan hệ giữa anh và cô.

Nhưng anh không nghĩ tới, còn chưa đầy một tuần lễ, cái anh cho là cực hạn này liền bị đột phá .

...

Đó là ngày 13 tháng 2, thời gian cách kỳ hạn ký hợp đồng giữa anh và cô còn sót lại mười sáu ngày.

Lúc này mỗi lúc trời tối, Tống Thanh Xuân đã không còn lấy điện thoại di động ra lẩm bẩm cô còn có bao nhiêu ngày liền có thể hoàn toàn thoát khỏi anh.

Nhưng lúc này mỗi khi trời tối, khi Tô Chi Niệm viết nhật ký, đều sẽ có một câu, còn bao nhiêu ngày nữa là anh và cô phải tách ra.

Buổi sáng ngày đó, Tô Chi Niệm vẫn đưa Tống Thanh Xuân đi công ty như cũ, sau khi nhìn thấy cô vào tòa nhà làm việc, liền đi xe đến hội sở gần đó, mấy tháng gần đây thư ký Trình Thanh Thông của anh luôn ôm văn kiện, chờ ở trong phòng bao anh thường dùng.

Tống Thanh Xuân vừa đến công ty, liền bị gọi lên phòng làm việc của đài trường, đi ra lần nữa, đã là mười một giờ, trợ lý tiến đến trước mặt cô, rất kích động nói một tin tức cô theo dõi gần đây đã có manh mối, thời điểm đi qua phòng trà nước, Tống Thanh Xuân nhìn thấy bên trong ngồi Đường Noãn và Tần Dĩ Nam.

Cô vừa nghe trợ lý báo cáo, vừa mỉm cười gật đầu với Tần Dĩ Nam, sau đó thừa dịp khe hở nói chuyện của trợ lý, hô một tiếng “anh Dĩ Nam”, liền đi qua phòng làm việc của mình.

Lúc sắp đến cửa phòng làm việc, có đồng nghiệp gọi cô: “Tống Thanh Xuân, cô có chuyển phát nhanh, tới ký nhận một chút.”

Tống Thanh Xuân ra hiệu trợ lý chờ một chút, sau đó quay đầu, thấy cửa thang máy đứng một anh chàng mặc áo gió chuyển phát nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.