Tống Thanh Xuân ra hiệu trợ lý chờ một chút, sau đó quay đầu, thấy cửa thang máy đứng một anh chàng mặc áo gió chuyển phát nhanh.
Gần đây cô không có mua đồ trên mạng, sẽ không có cái gì gửi chuyển phát nhanh tới đây, chẳng lẽ năm trước cô mua thứ gì mà chưa gửi tới?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân vừa nghi ngờ, vừa giẫm giày cao gót, hấp tấp đi về phía anh chàng chuyển phát nhanh.
Anh chàng chuyển phát nhanh chờ Tống Thanh Xuân đến gần, khom người lấy một cái hộp nhỏ gói giấy màu xám tro từ trong một cái túi ra, nhìn tờ hóa đơn dán trên chuyển phát nhanh, liền hỏi: “Tống Thanh Xuân, đúng không?”
“Vâng.” Tống Thanh Xuân đi đến cách anh chàng chuyển phát nhanh nửa mét thì ngừng lại.
“Tống tiểu thư, làm phiền cô ký nhận một chút.” Anh chàng chuyển phát nhanh đưa bưu kiện và bút tới cho Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, đưa hai tay ra nhận lấy bưu kiện, nhìn thoáng qua hóa đơn ở phía trên bưu kiện, viết là video, cho rằng là mình mua món đồ nhỏ, không nghĩ nhiều liền lấy bút viết lên cột ký tên trên hóa đơn chuyển phát nhanh.
Người trong phòng làm việc đều đang bận rộn, hoàn toàn không có thời gian đi để ý tới chuyện khác.
Anh chàng chuyển phát nhanh im lặng không nói dùng mắt đánh giá người chung quanh một vòng, xác định lực chú ý của mọi người đều không ở trên người anh ta và Tống Thanh Xuân, sau đó liền lặng yên không một tiếng động duỗi tay vào trong túi của áo khoác ngoài, lấy từ bên trong ra một đồ vật, giấu ở trong cổ tay áo.
Tống Thanh Xuân ký tên xong, đưa bút và tờ hóa đơn cho anh chàng chuyển phát nhanh, cô vừa chuẩn bị mở miệng nói “Cám ơn”, tay phải của anh chàng chuyển phát nhanh đột nhiên liền đưa tới cổ họng của cô.
Tống Thanh Xuân thấy rõ ràng, cái tay anh chàng chuyển phát nhanh duỗi tới, đang nắm lấy một thanh dao bấm lò xo sắc bén, ở dưới ánh đèn chiếu xuống trong phòng lưỡi dao phát ra một ánh sáng lạnh đến chói mắt.
Tống Thanh Xuân bị biến cố đột nhiên xuất hiện này dọa đến mức theo bản năng thét lên một tiếng, sau đó chính cô còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào, đầu óc liền giống như là bị cái gì khống chế, mất đi ý thức, trống rỗng, chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình lại có thể đã lùi đến nơi cách anh chàng chuyển phát nhanh khoảng hơn hai mét.
Một tiếng thét chói tai kia của cô đã kinh hãi tất cả người trong phòng làm việc, cũng nhìn về phía cửa thang máy.
Anh chàng chuyển phát nhanh giống như không đoán ra được một chiêu của mình lại có thể không trúng, anh ta sợ đợi lát nữa sẽ bị người khống chế, giống như là điên rồi, lần nữa giơ dao nhỏ về phía trái tim Tống Thanh Xuân, không để ý mà đâm tới.
Tiếng thét chói tai trong phòng làm việc, hết lần này đến lần khác.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Sau đêm giao thừa kia, liên tục hơn một tuần lễ, Đường Noãn không nhận điện thoại của Tần Dĩ Nam, cũng không gặp anh.
Dù cô chạm mặt Tần Dĩ Nam, mặc kệ Tần Dĩ Nam nói bao nhiêu lời dễ nghe, từ đầu đến cuối cô đều duy trì một vẻ mặt lạnh lùng, đừng nói là nói một câu, đến một tiếng cũng sẽ không nói với anh.
Mãi cho đến hôm trước, cô và bạn bè hẹn đi dạo phố, lúc cô ra cửa, Tần Dĩ Nam liền chờ ở cửa nhà cô, cô vẫn là không để ý anh, cứ thế lái xe đi đến cửa hàng đã hẹn.
Tần Dĩ Nam một đường đi theo cô, cô vẫn luôn biết, thậm chí buổi trưa lúc ăn cơm, anh và cô ở trong một nhà hàng, anh còn bảo người phục vụ để lên trên bàn cô món cá luộc mà cô thích ăn nhất, từ đầu đến cuối cô không hề động một đũa vào món cá kia, mãi đến xế chiều khi cô đi dạo LV, thấy một cái túi xách số lượng có hạn, rất đẹp, nhưng giá cả cũng rất đắc, mặc dù cô thích, nhưng có chút không nhịn được, cho nên liền về hai không, khuôn mặt tiếc nuối đi ra khỏi tiệm, đi lên nhà hàng ở trên lầu với bạn bè.