Bên cạnh Tống Thanh Xuân đầu tiên là anh Chương Tử, bởi vì do Tống
Thừa, nên cô và Chương Tử rất quen thuộc, hai người còn cười nói mấy
câu.
Một đám người lộn xộn hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng sắp xếp được đội hình.
Nhiếp ảnh gia điều chỉnh xong tiêu cự, trong thời gian để mọi người chuẩn bị, Chương Tử bên cạnh Tống Thanh Xuân không biết bị ai đột nhiên kéo đi,
sau đó bên cạnh cô liền đổi người.
Tống Thanh Xuân buồn bực chuyển đầu qua, không ngờ lại nhìn thấy Tô Chi Niệm.
Diễn cảm của người đàn ông rất nhạt, nhìn thẳng về phía trước, không liếc
nhìn cô lấy một cái, nhưng ngay cả như vậy, thân thể Tống Thanh Xuân vẫn có chút cứng ngắc, bước chân theo bản năng như có như không xê dịch ra
ngoài, muốn kéo khoảng cách với Tô Chi Niệm một chút.
“Ba, hai...”
Theo lời của nhiếp ảnh gia, tất cả mọi người hô “Ya” một tiếng, bởi vì
có Tô Chi Niệm ở bên cạnh nên Tống Thanh Xuân hơi mất tự nhiên, khóe môi chỉ hơi nhếch lên, lúc nhiếp ảnh gia hô “Một”, Tô Chi Niệm đứng bên
cạnh Tống Thanh Xuân không biết bị ai dùng sức đẩy một cái, thân thể anh không ổn định, bất cẩn đụng phải Tống Thanh Xuân, anh sợ cô té nên
không hề nghĩ ngợi giơ tay lên ôm lấy bả vai cô, thân thể cô cứng ngắc
lại, lập tức ngẩng đầu lên, còn anh vừa đúng lúc cúi đầu xuống, bốn mắt
đụng thẳng vào nhau, vừa vặn camera liên tục vang lên mấy tiếng “tách
tách“.
Đến khi chụp ảnh xong, mọi người lập tức giải tán, lúc này
Tống Thanh Xuân mới hoàn hồn, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giãy khỏi
tay Tô Chi Niệm ôm lấy vai mình, vội vàng cất bước rời đi.
Trong tiệc rượu, tất cả mọi người đều uống, uống ít hay uống nhiều đều có rượu vào trong người, cho nên lúc đánh bài ai nấy đều rất hào hứng, bầu không
khí trong phòng tưng bừng náo nhiệt.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân không
chơi, đứng ở bên cạnh bàn Chương Tử và Tần Dĩ Nam nhìn bọn họ đánh bài
một lát, sau đó cùng một bạn nữ đi toilet, lúc trở lại, Tống Thanh Xuân
bị cô bạn ngồi cùng bàn gọi lại, “Thanh Xuân, tớ có chút chuyện phải ra
ngoài, cậu thay tớ một lát nhé.”
Cô bạn vừa nói vừa không quan tâm cô có đồng ý hay không liền kéo cánh tay cô, kéo cô đến trước một cái bàn
gần cửa sổ, sau đó dụng lực ấn cô xuống một ghế trống trước bàn mạt
chược.
“Hiện tại mình là nhà cái, thẻ đánh bạc ở chỗ này, còn đây là
xúc xắc để ném...” Cô bạn giải thích qua loa một chút, nhét xúc xắc vào
trong lòng bàn tay cô, sau đó thì vỗ vỗ vai cô, chạy đi.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới nắm lấy xúc xắc, quét nhìn người đánh bài với mình, sau
đó tầm mắt liền dừng lại ở trên thân người mà mấy ngày nay cô sợ nhất,
cô vốn chuẩn bị ném xúc xắc lại nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tô Chi Niệm.
Anh ngồi ở bên tay trái của cô, Đường Nặc ngồi đối diện với cô.
Đường Nặc đang nói chuyện với anh, bởi vì trong phòng quá ồn nên thân thể của anh hơi nghiêng về phía Đường Nặc một chút.
Đường Nặc đang hút thuốc, nửa gương mặt của anh ẩn trong khói thuốc lượn lờ,
tuy nhiên vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của anh, hoàn toàn cao nhã
yên lặng lạnh nhạt, sạch sẽ mê người như trước.
Không biết Đường Nặc đang nói chuyện thú vị gì mà phát ra từng tiếng cười nhẹ.
Còn ánh mắt của anh lúc nào cũng lạnh nhạt, cho dù Đường Nặc nói đến lúc
kích động nhất cũng chỉ là khẽ động mí mắt, khiến cho hơi thở sâu lắng
nhàn nhạt trở nên vô cùng tinh tế.
Hội trưởng hội học sinh ngồi ở bên phải Tống Thanh Xuân, anh ta đang nghe điện thoại, miệng anh ta luôn
nói “bảo bối” “tiểu tâm can”, biết ngay là anh ta đang quan tâm đến con
trai quý mới vừa đầy trăm ngày của mình.
Hội trưởng nhìn cô rất lâu
không nhúc nhích, vươn tay gõ gõ mặt bàn trước mặt cô, thúc giục nói:
”Thanh Xuân, ngây ra đó làm gì thế, ném xúc xắc đi!”
Tống Thanh Xuân
bị gọi thì hoàn hồn trở lại, nhìn hội trưởng khẽ cười một cái, Đường Nặc nghe thấy tiếng thì quay đầu qua, anh ta ngậm lấy điếu thuốc hít thật
sâu một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc gõ nhẹ tro thuốc vào trong gạt tàn,
mới cười tủm tỉm mở miệng chào hỏi Tống Thanh Xuân một tiếng: “Em gái
lớp dưới.”