Đường Nặc, Tần Dĩ Nam và Tống Thừa là học cùng một khóa,
lúc học cấp ba là bạn đá bóng với nhau, mỗi lần thấy cô đều sẽ hô một
tiếng “em gái lớp dưới”, cho dù sau này thành tích thi tốt nghiệp trung
học không tốt ở lại học cùng lớp Tô Chi Niệm, biến thành cùng khóa với
cô nhưng vẫn gọi cô như trước.
Đường Nặc vừa dứt lời, Tô Chi Niệm cũng quay đầu nhìn cô một cái.
Có lẽ vừa rồi lời Đường Nặc nói khiến tâm tình của anh trở nên tốt nên ánh mắt cũng không lạnh như ngày thường, cộng thêm đặc hiệu của ánh sáng
trong phòng bài ngược lại khiến anh có chút giống công tử nhà giàu dịu
dàng như ngọc.
Nhưng cho dù như vậy, Tống Thanh Xuân tiếp xúc với ánh mắt của anh, trái tim vẫn rút chặt lại, tay vốn muốn ném xúc xắc lại
đột nhiên căng cứng, cô cố gắng nỗ lực áp chế thấp thỏm trong lòng, miễn cưỡng cười một tiếng với Đường Nặc: “Đàn anh Đường, đã lâu không gặp.”
Sau đó cô hơi khựng lại, mới ném xúc xắc.
Tô Chi Niệm theo động tác của cô, thu hồi tầm mắt lành lạnh, mặc dù cô
đang cố gắng che dấu nhưng anh vẫn nhìn ra được, cô thận trọng và bất
an.
Nhiều năm trước Đường Nặc là một người nói nhiều, nhiều năm sau
vẫn không thay đổi, hôm nay là tiệc trăm ngày của con trai yêu quý nên
hội trưởng có uống hơi nhiều, trong quá trình đánh bài, hai người liên
tục nói chuyện không ngừng, bầu không khí cũng vui vẻ rộn rã.
Tống
Thanh Xuân duy trì một tư thế cầm cự ngồi tới cùng, vì không để cho mình lộ vẻ quá mức khẩn trương nên cô ép mình đặt toàn bộ lực chú ý lên trên con cờ.
Nhưng mà, hơi thở tươi mát độc đáo trên người Tô Chi Niệm
tùy theo động tác của anh mà như có như không bay vào trong hơi thở của
cô, khiến cho tâm tình của cô từ đầu đến cuối đều không có cách nào bình tĩnh lại.
Cô chỉ vui mừng có cái là, hôm nay vận may của Tống Thanh
Xuân bạo phát, ngoại trừ lúc đầu đàn anh và Đường Nặc thắng hai ván ra
thì còn lại gần như là cô thắng tất cả, hơn nữa còn là pháo điểm Tô Chi
Niệm.
“Em gái lớp dưới, lợi hại lắm, thắng liền mười tám ván, tôi và
hội trưởng đại nhần bị đánh đến ra tương rồi!” Bắt đầu ván mới, lúc
Đường Nặc xếp bài thì trêu chọc hai câu, đuôi khóe mắt còn liếc về phía
Tô Chi Niệm một cái.