Lúc chạng vạng tan tầm hôm đó, trưởng phòng (*) đến bộ phận nhân viên dặn dò chút chuyện, nói giờ tan tầm sẽ muộn hơn nửa giờ so với ngày thường.
(*): gốc là “thai dài”
Đợi cho trưởng phòng đi ròi, Tống Thanh Xuân đi toilet một chút, lúc đi ra, toàn bộ người trong văn phòng đã đi hết, chỉ còn chừa lại người lao công đang quét dọn vệ sinh.
Tống Thanh Xuân thu xếp này nọ xong, đi thang máy xuống lầu, ở sảnh lớn lầu một, hai cô nàng tiếp tân cũng đã ra về rồi, trước cửa lớn chỉ còn lại một viên bảo vệ mà thôi.
Đi ra khỏi cửa xoay, gió lạnh đánh thẳng về phía cô, Tống Thanh Xuân vội vàng xoay người, kéo áo khoác lên cao, rút khăn quàng cổ trong giỏ ra, lúc đang chuẩn bị đội mũ thì chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc:
“Tống Tống.”
Động tác của Tống Thanh Xuân hơi ngừng lại, xoay người thì thấy xe của Tần Dĩ Nam đậu ở bên kia đường ở chỗ bậc tam cấp, anh ngồi ở vị trí điều khiển, cố gắng mở cửa kính ở ghế phụ, khuôn mặt lộ ý cười:
“Tan tầm rồi sao?”
Tống Thanh Xuân vẫn không nói gì, mang tốt nón mũ, mới không nhanh không chậm bước xuống bậc thềm, dừng lại ở chỗ cách xe Tần Dĩ Nam chừng một thước, mới mở miệng gọi:
“Anh Dĩ Nam.”
Tần Dĩ Nam lại nhoẻn miệng cười, anh mở khóa cửa, chỉ chỉ vào chỗ kế bên:
“Bên ngoài lạnh lắm, có muốn lên xe ngồi một lát không?”
Tống Thanh Xuân lắc đầu, còn chưa đáp lại lời của Tần Dĩ Nam, đã nghe giọng nói của Đường Noãn vang lên:
“Dĩ Nam, anh giúp em một chút, nóng quá đi....”
Tống Thanh Xuân nghe giọng nói vang lên lệch về sau một chút, lại nhìn thấy Đường Noãn bưng một ly cà phê, đi xuống bậc tam cấp của một quán cà phê gần đó.
“Tống Tống, thật ngại quá, chờ anh chút.” Tần Dĩ Nam xấu hổ cười cười với Tống Thanh Xuân, sau đó đẩy cửa, xuống xe, đi đến chỗ Đường Noãn, vươn tay đón ly cà phê, tự nhiên mà thân mật dắt tay cô ta, đi lại chỗ chiếc xe.
Đến gần chỗ chiếc xe, Tần Dĩ Nam không chút nghĩ ngợi, đưa ly cà phê trong tay cho Tống Thanh Xuân:
“Tống Tống, uống chút cho ấm đi.”
Đường Noãn sớm đã nhìn thấy Tống Thanh Xuân, hai tay bưng ly cà phê, uống một hớp, sau đó mới cười khanh khách chào Tống Thanh Xuân một tiếng:
“Thanh Xuân.”
Tống Thanh Xuân liếc Đường Noãn một cái, không đáp lời, chỉ lắc lắc đầu từ chối lời mời của Tần Dĩ Nam, tìm một cái cớ, dịu dàng cự tuyệt:
“Cảm ơn anh Dĩ Nam, không cần đâu. Dạ dày em hơi không được khỏe lắm.”
Đường Noãn bình tĩnh thản nhiên đướng một bên, nghe thấy câu trả lời của Tống Thanh Xuân thì như cười như không liếc cô một cái, làm ra một bộ dáng như nắm chắc rằng Tống Thanh Xuân nhất định sẽ từ chối.
Nhưng Tần Dĩ Nam nghe Tống Thanh Xuân nói như vậy, mi tâm nhẹ nhíu lại:
“Dạ dày không thoải mái sao? Sinh bệnh à? Có đi gặp bác sĩ chưa?”
Nghĩ bản thân chiếm được thượng phong, Đưỡng Noãn lười biếng mân mê ly cà phê, lại nghe Tần Dĩ Nam liên tiếp hỏi ba câu đầy vẻ quan tâm, ánh mắt hơi ngừng lại, vẻ mặt chợt hiện lên sự tức giận như có như không.
Tần Dĩ Nam vẫn giống như trước, mỗi khi cô có chút không khỏe, anh đều có một bộ dáng khẩn trương như vậy. Trước kia, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, đáy lòng cô đều cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng mà hiện tại, cô lại phát hiện ra đáy lòng mình vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ.
Khóe môi Tống Thanh Xuân hơi cong lên rồi hạ xuống, nhỏ nhẹ nói:
“Em không sao. Chỉ có hơi đói.”
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam thoáng thả lỏng một chút, sau đó nhìn thoáng qua quán cà phê, nói:
“Em chờ ở đây. Anh đi mua cho em ít thức ăn.”
--- -----