Nói xong, Tần Dĩ Nam liền buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Đường Noãn ra.
Đáy mắt Đường Noãn nhất thời xẹt qua vẻ không vui, sỏ dĩ cô ta đồng ý làm bạn gái của Tần Dĩ Nam, chẳng qua là không muốn cho Tống Thanh Xuân có cơ hội nói rõ với Tần Dĩ Nam.
Tống Thanh Xuân là loại người nào, cô ta biết rất rõ ràng, Tần Dĩ Nam chính là điểm yếu của cô, cho dù cô có hận cô ta thấu xương đi chăng nữa, nếu biết Tần Dĩ Nam ở cùng với cô ta thì vì Tần Dĩ Nam, cô thà rằng để bản thân mình khó chịu cũng sẽ không vạch trần bộ mặt của cô ta.
Cô ta vẫn luôn cho rằng, tự đáy lòng Tần Dĩ Nam, cô ta mới là người quan trọng nhất, bởi vì có rất nhiều rất nhiều lần, Tần Dĩ Nam đã vì cô ta mà bỏ quên, không quan tâm đến Tống Thanh Xuân, nhưng mà lần đánh cược trong bữa tiệc ở Bắc Kinh, thế nhưng trong thời khắc mấu chốt, Tần Dĩ Nam đã lựa chọn cứu Tống Thanh Xuân.
Đừng nói là lúc đó vẻ mặt của Tống Thanh Xuân đã kinh ngạc, không tin như thế nào, mà ngày cả cô ta cũng đều không thể tin vào một màn đó.
Sau này, cô ta đã nghĩ, có lẽ là Tần Dĩ Nam thấy cô bỏ đi nên mới cứu Tống Thanh Xuân.
Từ đầu đến cuối cô ta đều chắc chắn như vậy, trong đáy lòng Tần Dĩ Nam, cô ta là tốt nhất không gì có thể thay thế.
Không biết là do trước kia cô rất tự tin mà khinh thường với cẩn thận, hay là do chuyện xảy ra trong bữa tiệc ở Bắc Kinh, cuối cùng vẫn để lại bóng ma trong lòng cô ta, gần đây cô ta thường xuyên d/đ'l'q;d chú ý thấy Tần Dĩ Nam đối xử rất tốt với Tống Thanh Xuân, gần như là không thua kém cô ta bao nhiêu.
Tần Dĩ Nam vừa mới chuyển người, giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại: “Tống Tống, em muốn ăn cái gì? Trà sữa và sandwich có được không?”
Ánh mắt Đường Noãn trở nên lạnh hơn, sức lực ngón tay nắm ly cà phê hơi tăng lên, cốc giấy cũng trở nên chút vặn vẹo.
Cô ta rõ ràng cảm nhận được đáy lòng mình thấy không cam lòng và không phục, mấy năm nay, điều cô ta đắc ý nhất trước mặt Tống Thanh Xuân chính là Tần Dĩ Nam đối xử với cô ta rất tốt, nhưng mà hiện giờ, điểm đắc ý ấy của cô ta hình như sắp không được bảo đảm nữa rồi.
Khoé môi cô ta dùng sức mím lại, ánh mắt híp híp, đột nhiên cổ tay lệch một cái, hắt cà phê lên cánh tay của mình, sau đó phát ra tiếng kinh hô nhỏ từ trong miệng: “Ôi…”
Tần Dĩ Nam vốn chuẩn bị rời đi, nghe được tiếng động của Đường Noãn, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy cổ tay cô ta bị cà phê nóng hổi làm cho đỏ bừng, mi tâm vừa nhíu, người d/đ'l;q/d đã cất bước đến trước mặt cô ta, vừa quan tâm cầm lấy cổ tay cô ta, vừa kiểm tra, vừa trách cứ mang theo vài phần đau lòng: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Đáy mắt Đường Noãn chứa đựng một tầng sương mù, điềm đạm đáng yêu liếc mắt nhìn Tần Dĩ Nam một cái, không hé răng.
Tần Dĩ Nam vươn tay, xuyên thấu qua cửa sổ hạ thấp xuống của tay lái phụ, rút hai tờ khăn giấy ướt, vừa cẩn thận xoa giúp cô ta, vừa yêu thương thổi khí: “Xem tình huống này là bị bỏng rất nghiêm trọng, không được, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện xem một chút…”
Quả nhiên… Trong lòng Tần Dĩ Nam, cho tới bây giờ cô ta vẫn là quan trọng nhất, chỉ là cô ta nghĩ, cô ta có thể khiến đáy mắt của Tần Dĩ Nam không có sự tồn tại của Tống Thanh Xuân.
Đường Ấm đưa mắt nhìn Tống Thanh Xuân, khoé môi hơi hơi gợi lên, nhìn về phía cô nở nụ cười, sau một giây, cô ta liền dịu dàng nói với Tần Dĩ Nam: “Dĩ Nam, em không sao, anh hãy mua gì đó cho Thanh Xuân ăn trước đi.”
Tần Dĩ Nam không để ý đến tâm tư nhỏ của Đường Noãn, nhưng Tống Thanh Xuân hiểu rõ ràng tất cả.
Cô ta có thể giả mù sa mưa một chút nữa không?