Đồ trong nhà mất không sao, nhưng... Nếu như tên trộm này bị Tống Thanh Xuân bắt gặp, dưới tình thế cấp bách, thẹn quá thành giận, sợ là sẽ khiến cô bị thương...
Tô Chi Niệm vừa nghĩ đến đây, điện thoại liền truyền đến giọng nói tràn đầy khó hiểu của Tống Thanh Xuân: “Tô Chi Niệm, sao đột nhiên anh lại hỏi như thế?”
“Thanh Xuân.” Gần như ngay sau khi Tống Thanh Xuân dứt lời, Tô Chi Niệm liền mở miệng gọi tên cô.
“Ừ?” Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng theo bản năng, sau đó suy nghĩ liền bay đi xa, hình như từ lần anh đưa cô trở về từ ngoại ô lúc nửa đêm, anh liền bắt đầu gọi cô là Thanh Xuân, trước kia anh đều gọi là “Cô Tống” hoặc “Tống Thanh Xuân“...
“Tôi muốn uống canh đậu xanh, bây giờ cô đi siêu thị mua ít đậu.” Tô Chi Niệm nghĩ, biện pháp tốt nhất là dẫn cô ra khỏi biệt thự trước khi cô bắt gặp tên trộm kia.
Anh dặn dò Tống Thanh Xuân xong liền trực tiếp xoay người đi về phía phòng làm việc.
Tống Thanh Xuân còn đang đắm chìm trong việc Tô Chi Niệm dien dann le equys dô nthay đổi xưng hô với mình, trong lòng không yên “Ừ” một tiếng, sau đó liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nghĩ, thôi, quan tâm tại sao trong một đêm anh liền đổi xưng hô làm gì, chỉ là hai chữ “Thanh Xuân” phát ra từ miệng anh hình như thật là dễ nghe...
Tô Chi Niệm trở lại phòng làm việc, ngay cả áo khoác cũng không cầm, trực tiếp lấy chìa khóa xe trên bàn rồi lao ra phòng làm việc, đi về phía thang máy.
Bước chân của anh rất nhanh, xem ra có chút hốt hoảng, thậm chí trên đường còn chạy.
Nhân viên thấy bộ dạng này của Tô Chi Niệm thì kinh ngạc không thôi, Trình Thanh Thông cũng vọt ra từ trong phòng họp, cô vừa mới gọi một câu “Tô tổng”, cửa thang máy trước mặt Tô Chi Niệm liền đóng.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm con số màu đỏ không ngừng thay đổi trên thang máy, bỗng phát hiện cô gái bên kia điện thoại đáp một tiếng, cũng không biết đã làm gì, anh lên tiếng lần nữa: “Cô có nghe thấy lời tôi nói không?”
“Có nha...” Tống Thanh Xuân trợn tròn mắt, hoàn hồn, đặc biệt ngoan ngoãn đáp: “... Trong nhà có đậu mà, tôi sẽ đi nấu ngay bây giờ...”
Mi tâm Tô Chi Niệm cau lại một cái: “Thôi, đừng nấu canh đậu xanh nữa, đi siêu thị mua ít yến mạch đi.”
“Yến mạch cũng không cần mua, hôm qua tôi vừa mới mua...”
Tô Chi Niệm sửng sốt một chút, sau đó vừa lái xe, vừa thuận miệng nói một đống lớn thức ăn anh tạm thời có thể nghĩ tới: “Thế đậu đỏ? Hạt ngô? Còn có cá trích? Sương mù ở Bắc Kinh hơi dày đặc, mua ít củ từ nữa...”
Anh giống như sợ Tống Thanh Xuân lại nói đã mua rồi, dừng lại một chút, lại bổ sung: “Thuận tiện mua thêm ít cà chua, tôi nhớ trứng gà trong tủ lạnh cũng không còn nhiều, cũng chọn một ít... À, đúng rồi, cô nhớ mua thêm một ít nước rửa tay và bột giặt...”
Tô Chi Niệm còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân đã ngắt lời anh: “Anh quên rồi sao? Hôm qua chúng ta vừa mới đi dạo siêu thị, những thứ anh vừa nói, phần lớn đều đã mua, nhất là trứng gà, mua cả một thùng, trong tủ lạnh cũng không còn chỗ chứa nữa...”
Tô Chi Niệm lái xe ra khỏi bãi đậu xe dưới mặt đất, đi chưa tới nửa phút liền dừng lại bất động.
Anh nhìn lướt qua biển báo giao thông trên phố, thấy cả dòng chữ đường Toàn Hồng, nghĩ đến con đường chật chội rối loạn phía trước.
Mà bên phía Tống Thanh Xuân, tên trộm ở tầng hai, lê quý đôn-linhPHancó lẽ là nghe thấy âm thanh Tống Thanh Xuân gọi điện thoại, cho rằng cô muốn lên tầng, bước chân trở nên cực kỳ cẩn thận, sau đó liền truyền đến âm thanh quần áo ma sát, ngay sau đó Tô Chi Niệm liền nghe thấy tiếng vang khi mở dao gấp.