Tay lái của anh khẽ run rẩy, trong lòng sốt ruột cùng lo lắng, phía sau lưng đều đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, anh không đợi Tống Thanh Xuân nói xong mà đột nhiên mở miệng nói: “Tống Thanh Xuân, tôi bảo cô đi mua gì thì cô phải đi, đó là nghĩa vụ của cô, cô không có quyền chống đối hay phản kháng vô nghĩa!”
Qua chiếc điện thoại, Tống Thanh Xuân cũng có thể cảm giác được sát khí của Tô Chi Niệm, cô sợ tới mức nói lời đã ra đến cửa miệng, bỗng chốc liền ngừng lại.
Đại khái là vì thật lâu mà Tô Chi Niệm vẫn không làm gì quá đáng đối với cô, hơn nữa một giây trước cuộc đối thoại giữa hai người cũng không được tốt lắm, ngay lập tức anh liền trở mặt, chuyển biến như vậy liệu có phải là quá mức nhanh không, điều này khiến Tống Thanh Xuân có chút băn khoăn bất an, không biết nên như ứng đối như thế nào tiếp theo.
Xe vẫn bất động tại chỗ, Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh xuân không có phản ứng, liền duy trì khí như cũ mà nói: “Cô còn thất thần làm gì? Không nghe tôi nói gì à?”
Giọng nói của anh còn chưa dứt, anh đã nghe thấy tiếng ném áo khoác lên sofa của Tống Thanh Xuân, sau đó chạy nhanh một làn khói ra khỏi biệt thự.
Cửa phòng theo đó bị dùng sức đóng sầm lại, Tô Chi Niệm dần dần cũng trở nên bình tâm hơn một chút, anh sợ bản thân còn chưa có chạy về nhà mà Tống Thanh Xuân đã trở về nhà trước, mà vẫn còn chưa rời đi, vì thế anh liền mở miệng, giọng nói ôn hoà hơn rất nhiều: “Mua xong thì chờ tôi ở trước cửa siêu thị, tôi sẽ lập tức tới đón.”
Tống Thanh Xuân rầu rĩ “ừ” một tiếng, sau đó không nói gì thêm nữa.
Tô Chi Niệm biết trong lòng cô đang mất hứng, cánh môi có chút co giật, đinh bụng sẽ an ủi cô vài câu, nhưng lại không biết nên cô đang ở nơi nào để mà an ủi, cuối cùng dứt khoát cũng đi theo không một cách im lặng, chính là nghe thấy cô vừa đi ra từ cổng lớn của biệt thự, anh liền lập tức tắt điện thoại.
Tình hình giao thông vô cùng tắc nghẽn, năm phút đồng hồ qua rồi mà cũng không thể di chuyển quá một trăm mét, Tô Chi Niệm thoáng nhìn qua bến tàu điện ngầm bên đường, sau đó không cần để ý rằng anh đỗ xe như vậy đang khiến toàn bộ các phương tiện giao thông đang lưu hành trên đường trở nên tê liệt hỗn lộn, mà trực tiếp mở cửa xe, bỏ rơi chiếc xe trên đường lớn như vậy, hướng về phía bến tàu điện ngầm sải bước chạy đi.
-
Tống Thanh Xuân không nhớ rõ là đã qua bao nhiêu lâu, Tô Chi Niệm đã không tức giận với mình rồi.
Lúc ban đầu trụ cô tới biệt thự của Tô Chi Niệm, anh rất xấu tính, mỗi lần ăn cơm cùng nhau, thì nhất định cô sẽ bị anh trêu chọc.
Lúc đó rõ ràng là thấy anh rất xấu tính rồi nhưng vẫn không thể trách, tập mãi lại thành thói quen, huống chi hôm nay anh nói những lời như vậy, cũng không phải là quá khó nghe, chỉ là giọng điệu có chút lạnh lùng, có chút thấm vào người mà thôi, so sánh với ngày xưa thì quả thực là chưa là gì cả, nhưng là cô không hiểu sao bản thân mình lại thấy khó chịu.
Thậm chí lúc đi dạo siêu thị, cô làm theo lời anh phân phó, lúc chọn trứng gà, hốc mắt còn có chút trở nên ấm nóng ửng hồng, cảm thấy có một cỗ ủy khuất không nói nên lời, trái tim trong lồng ngực quay cuồng kịch liệt.
Tống Thanh Xuân còn đang rầu rĩ, tay cầm xe đẩy hàng đi ra siêu thị, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm từ trong thang máy đối diện đi ra, trong tay của anh đang cầm di động, dường như là đang gọi điện thoại.
Ngay sau đó điện thoại trong túi của Tống Thanh Xuân liền vang lên, cô giả vờ như không nghe thấy, đứng cạnh xe đẩy hàng, cúi đầu cầm lên một túi lớn để bỏ đồ vào.
Vừa cầm lên còn chưa bỏ cái nào vào thì bên cạnh cô đã xuất hiện một bóng dáng.
Tống Thanh Xuân không ngẩng đầu nhìn, bơit chỉ cần dựa vào mùi hương quen thuộc phả vào mũi này, cô cũng có thể đoán người này chính là Tô Chi Niệm.
“Sao lại không nghe điện thoại?” Tô Chi Niệm nhàn nhạt ngữ điệu, từ trên đầu cô truyền đến.
Tống Thanh Xuân có chút buồn bực không nói câu nào, chỉ chú tâm đem đồ nhét vào trong gói lớn.