Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 260: Chương 260: Lời xin lỗi và mối quan hệ (1)




Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vào mái tóc lù xù của Tống Thanh Xuân một lát, không nói gì, vươn tay muốn giúp đỡ.

Tống Thanh Xuân vẫn không có phản ứng, đều xem Tô Chi Niệm như không tồn tại.

Hai người cứ như vậy yên lặng không tiếng bỏ đồ vào trong gói lớn.

Tô Chi Niệm thấy nhét đã khá nhiều, đủ đầy hai gói to, liền đẩy xe ra cửa siêu thị, Tống Thanh Xuân vốn định xách một cái, nhưng là còn chưa có nhấc chân đi một bước đường, gói to đã bị Tô Chi Niệm cướp lấy: “Để tôi cầm.”

Tống Thanh Xuân cả người như cứng ngắc lại, không cự tuyệt mà buông lỏng tay ra.

Đi ra khỏi siêu thị, Tống Thanh Xuân theo bản năng nhìn lướt qua ven đường, lại không thấy xe của Tô Chi Niệm.

Anh không lái xe? Tống Thanh Xuân nghi hoặc nhíu nhíu mày, sau liền hai tay trống trơn đi theo phía sau Tô Chi Niệm đang hai tay mang theo hai cái gói to, hướng tiểu khu đi tới.

Đôi chân Tô Chi Niệm dài, bước chân lớn, hiển nhiên khoảng cách bước chân sẽ được kéo ra, anh chợt dừng lại một chút, đợi đến khi nghe thấy tếng bước chân của Tống Thanh Xuân gần lại, mới tiếp tục đi.

Đi được một lúc Tống Thanh xuân mới nhận ra rằng, mặc dù đang là thời điểm cực rét của mùa đông, thế nhưng Tô Chi Niệm chỉ mặc duy nhất một chiếc áo khi ra ngoài.

Thấy anh không hề liếc mắt về mình, cô mới nhẹ nhàng ngước nhìn anh vài lần, phát hiện từ trước đến nay quần áo anh đều thật sạch sẽ lại có vài nếp nhăn, dường như là chen lách ở trong đám đông ra vậy.

Trở lại biệt thự, Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị giơ tay lên nhập mật mã, lại bị Tô Chi Niệm nắm lấy cổ tay, anh nhìn cô một lúc cũng không nói gì, sau đó mới buông lỏng ra tay cô ra.

Mạc danh kỳ diệu... Tống Thanh Xuân trợn mắt lên một chút, nhiên sau liền nhập mật mã, đẩy cửa ra, thay dép lê, lập tức chạy vào phòng bếp.

Quả thực là cô đang không vui rồi... Đến dép lê cũng không cho anh cầm...

Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bóng dáng Tống Thanh Xuân một lát, mới buông xuống hai gói lớn trong tay, khom người thay giày.

Tô Chi Niệm phân loại những thứ vừa mua được, bỏ vào trong tủ lạnh, cách cửa thủy tinh phòng bếp, liếc nhìn bộ dạng bận rộn của Tống Thanh Xuân vài lần, sau đó mới xoay người lên lầu.

Tô Chi Niệm đẩy ra cửa phòng trên tầng hai, phát hiện chủ nhân căn phòng thật chỉnh tề, nhìn không ra nửa điểm hỗn độn, bất quá từ trước đến nay anh là người vô cùng thận trọng, vẫn là tinh tường nhận thấy được, mỗi một phòng đều bị có người vào tới, chính là sau khi vào, đòi đạc đều trở về nguyên dạng.

Tô Chi Niệm có thói quen để một ít tiền mặt ở nhà, đề phòng khi không kịp lấy tiền.

Vậy mà tiền anh để lại ở tủ đầu giường trong ngăn kéo, anh kéo cái ngăn kéo ra, nhìn thấy tiền mặt vẫn còn nguyên vẹn.

Tô Chi Niệm cầm tiền lên, đếm qua một lần, thấy số tiền vẫn không thay đổi.

Mi tâm khẽ nhíu một chút, tùy tay ném tiền trở về trong ngăn kéo, bước đi hướng về phía thư phòng.

Anh chỉ là hơi hơi nhìn lướt qua bàn học, liền nhìn ra, người kia không có động vào tài liệu của anh.

Tô Chi Niệm vốn sốt ruột trở về gấp, nhìn thấy Tống Thanh Xuân an toàn không nguy hiểm gì, nên tâm cũng bình tĩnh trở lại, lại một lần nữa vò đầu suy nghĩ.

Người ngoài vào nhà, tiền mặt để lại cũng có khả năng, nhưng là tài liệu không thiếu, văn kiện ở trên bàn viết, một phần cũng không bị mất đi.

Nếu đê giải thích, người này... Không phải vì tiền, cũng không phải vì đawn cắp tư liệu của công ty... Cho nên, nói cách khác, người tới đây thật sự không phải là trộm?

Không là kẻ trộm, thì phải có mục đích về phía người ở đây?

Hướng về phía ai? Là anh? Hay là Tống Thanh Xuân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.