Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 255: Chương 255: Mạo hiểm liên tiếp. (6)




Tàu điện ngầm đi từ sân ga chỉ có 95% khách, Tống Thanh Xuân dễ dàng chiếm được vị trí phía trước, cô thừa cơ có nhiều khoảng trống, lấy điện thoại ra xem tin tức.

Nhưng chỉ một phút đồng hồ sau, trên nhà ga đã đông nghẹt người.

Tàu điện ngầm sắp dừng lại, có thông báo, Tống Thanh Xuân mới cất điện thoại để chuẩn bị lên tàu, nhưng không biết ai ở sau lưng đẩy một cái, lực va chạm mạnh, khiến cho chân cô không khống chế được mà bước về phía trước.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Tống Thanh Xuân không hề có chuẩn bị, cơ thể còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được loáng thoáng giọng hét “Cẩn thận”, chân đã bước sát biên giới sân ga.

Mắt thấy cô sắp bước chân ra, cả người sắp ngã xuống đường tàu chạy, có người đã chạy ra khỏi đám đông, vươn tay ôm lấy cánh tay của cô, trong những tiếng la hét, túm cả người cô trở lại.

Người kia đơn thuần là vì bản năng mà ra tay cứu người, sức lực rất lớn, Tống Thanh Xuân bị kéo về đụng phải lồng ngực của người kia, cả hai đều ngã nhào trên đất, sau đó tiếng chạy xình xịch của tàu điện đến, xẹt qua trước mặt hai người.

Cả sân ga yên tĩnh chừng mười giây, sau đó lại ồn ào lên, có người nhiện tình chạy lại hỏi: “Hai người có khỏe không?”

“Tôi không sao.” Người cứu Tống Thanh Xuân là một chàng trai còn rất trẻ, anh ta cười cười nhìn về phía mọi người, rất lưu loát nhảy từ dưới đất lên, anh ta phủi bụi trên người, sau đó nhìn Tông Thanh Xuân còn ngây ngốc dưới đất, liền khom người kéo cô đứng dậy, còn hỏi han một tiếng: “Này, cô còn khỏe chứ?”

Đáy mắt Tống Thanh Xuân còn có tia hoảng sợ, nghe được giọng nói của anh chàng kiam mới chậm chạp di chuyển đôi mắt đen, máy móc quay đầu lại, nhìn về anh ta.

Ánh mắt cô trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là đang sợ hãi vì tai nạn vừa xảy ra.

Tàu điện dần dừng lại, cửa xe mở ra, mọi người nhìn cả hai đều không sao, liền tự động lên tàu điện ngầm.

Tống Thanh Xuân sợ hãi quá mức, chân mềm nhũn không đứng vững, anh chàng kia nhìn dáng vẻ này của cô, dứt khoát làm người tốt đến cùng mà dìu cô đứng lên, đi đến bân tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm dừng lại vài phút, Tống Thanh Xuân mới phục hồi lại tinh thần, chuyện vừa xảy ra bên cạnh sân ga, giống như một cuốn phim quay chậm, một lần nữa trình chiếu trong đầu cô, sau đó nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh, phía sau lưng cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Vừa rồi, nếu không phải có người phản ứng bắt lấy tay cô, chỉ sợ bây giờ cô đã bị nghiền nát thành cái bánh nhân thịt...

Tống Thanh Xuân sợ hãi nhắm mắt lại, hít thở sâu từng hơi, sau đó mới miễn cưỡng ổn định lại, sau đó mới mở to mắt ra, nhìn về phía ân nhân cứu mạng mình.

Dáng vẻ của một chàng trai mười tám mười chín tuổi, dáng rất cao, mặt thanh tú, còn đeo một gọng kính, khiến cho người ta thấy trẻ trung như ánh mặt trời.

Chàng trai nhìn thấy ánh mắt cô, liền nhếch miệng cười rộ lên với cô: “Bây giờ cô không sao chứ?”

Tống Thanh Xuân nở một nụ cười với anh ta, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Không sao, cám ơn anh nhiều.”

Chàng trai nhìn thấy nụ cười của cô, dưới đáy mắt xẹt qua sự kinh diễm, sau đó mặt anh ta đỏ lên, anh ta giơ tay gãi gãi đầu, nói chuyện cũng lắp bắp: “Không... Không có gì, nhỏ... việc nhỏ thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.