Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 256: Chương 256: Nguy hiểm liên tiếp. (7)




Chàng trai vừa trẻ trung vừa đáng yêu, khiến cho sự hoảng sợ trong lòng Tống Thanh Xuân vơi đi rất nhiều, cô lại mỉm cười nói cảm ơn một lần nữa.

Chàng trai càng không nói được gì, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Tống Thanh Xuân liền chuyển đề tài: “Cậu tên là gì?”

Chàng trai giơ tay lên, có chút ngượng ngùng nói giọng mũi, cho Tống Thanh Xuân biết: “Cao Hạo.”

Dừng một lúc, chàng trai kia cũng hỏi: “Cô thì sao?”

“Tống Thanh Xuân.”

“Tên cô nghe quen tai, tôi nhớ đã nghe qua ở đâu rồi... A, tôi nhớ ra rồi, cô có phải là phóng viên của TW không?”

___

Trong quá trình nói chuyện phiếm với chàng trai kia, Tống Thanh Xuân biết được cậu ta là sinh viên đại học năm 2, người Hồ Bắc, là trạng nguyên kì thi đại học trước đó.

Tống Thanh Xuân xuống trước, cô vẫn muốn cám ơn, muốn mời chàng trai đó ăn một bữa cơm, nhưng vì chàng trai kia sốt ruột đến nơi hện bạn gái, nên đành thôi.

Trên tàu điện ngầm xuống, gió lạnh thổi qua, đầu Tống Thanh Xuân tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô vừa đi đến biệt thự của Tô Chi Niệm, vừa nghĩ lại chuyện xảy ra ở ga tàu một lần nữa, càng nghĩ càng thấy sợ.

Tống Thanh Xuân nhanh chóng đến biệt thự, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, viết lại sự nguy hiểm và kích thích ở ga tàu thành một tin nhắn đơn giản, thuận tiện còn thêm một câu “Kém chút nữa thôi, tôi đã gặp được thượng đế rồi, đằng sau còn thêm mấy cái icon “Khóc nhè” và “Tủi thân” nữa.

___

Tô Chi Niệm quản lí cả hai công ty, lại gần đến tết âm lịch nữa, nên càng bận rộn hơn.

Anh vừa tham gia một cuộc họp hội nghị qua video, vừa kết thúc ngay cả nước còn chưa kịp uống, đã bị Trình Thanh Thông nhắc nhở đến phòng họp.

Tống Chi Niệm xoa xoa mi tâm có chút mệt mỏi, đứng dậy, cầm lấy điện thoại, đi ra khỏi văn phòng.

Trình Thanh Thông ôm máy tính và tài liệu, máy móc đi theo sau anh.

Lúc sắp đến phòng họp, điện thoại Tô Chi Niệm kêu leng keng một tiếng.

Tô Chi Niệm lấy điện thoại di động ra, thấy thông báo có tin nhắn, ấn một cái, nhìn thấy một đống tin nhắn nhảy ra, vừa mới chuẩn bị thoát ra, nhìn thấy ở mục bạn bè cũng có một tin, thuận tay ấn vào, tin thứ nhất đã thấy tên Tống Thanh Xuân.

“Đêm nay, lúc tàu điện ngầm sắp dừng lại, bị người ta đầy khỏi vòng an toàn, nếu như không có người cứu giúp lúc nguy hiểm, đoán chừng ngày mai tôi sẽ được lên đầu báo... Thật là nguy hiểm, đến bây giờ trong lòng tôi còn sợ hãi, một chút nữa thôi, tôi đã được gặp thượng đế...”

Bỗng nhiên bước chân của Tô Chi Niêm dừng lại.

Trình Thanh Thông khó hiểu nhìn anh: “Tô tổng?”

Tô Chi Niệm làm lơ, nhìn chằm chẳm một lúc vào điện thoại, sau đó hung hăng nhăn trán lại, anh nhìn Trình Thanh Thông rồi chỉ vào cửa phòng họp, ý bảo cô vào trước. sau đó cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, đi về phía một cửa sổ cách đó không xa.

Điện thoại kết nối rất nhanh, nghe được giọng nói mềm mại của Tống Thanh Xuân “Này”, Tô Chi Niệm còn nghe được tiếng nước chảy ào ào cùng tiếng va chạm.

Cô đang nấu cơm sao? Xem ra cô không có bị thương...

Trái tim căng thẳng của Tô Chi Niệm, cuối cùng cũng hạ xuống, anh vừa định thở phào một hơi, sắc mặt lại cứng đờ một lần nữa, bởi vì anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.