Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 233: Chương 233: Nếu như không chấp niệm, còn gì là thanh xuân ? (4)




Toàn bộ mọi thứ vô cùng yên tĩnh, rèm cửa phòng ngủ không kéo, xuy qua cửa sổ còn có thể nhìn thấy ánh trăng cùng ánh sao sáng chói.

Tống Thanh Xuân chăm chú nhìn ngoài cửa sổ nửa phút thì liền một lần nữa nhắm hai mắt lại, nhưng chưa kịp đi vào giấc ngủ thì liền lần nữa nghe thấy giọng nói lúc nửa tỉnh nửa mê đó : “Đình Đình ! Đình Đình ! Đình Đình !”

Lần này lại liên tiếp kêu ba lần, âm thanh một lần lại một lần to hơn, ngữ điệu so với một lần lại một lần thê thảm hơn đã kêu được tâm của Tống Thanh Xuân trở lại.

Cùng với một hồi giọng nói đau thương thì cô lại nghe thấy ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng vang giống như ma xát với bàn trà rất chói tai.

Tống Thanh Xuân hoàn toàn tỉnh táo, cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.

Vốn lúc ban đầu khi cô nghe thấy hai tiếng “Đình Đình” kia thì không phải là cô đang nằm mơ, mà là Tô Chi Niệm kêu ở ngoài phòng khách.

Giọng nói của anh nghe qua là cực lực đè nén, giống như là đã trải qua đấu tranh với cái gì đó rất đau đớn...

Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây thì liền nhanh chóng xốc chăn lên, nhảy xuống giường, đến giày cũng chưa kịp xỏ, chân trần kéo cửa phòng ngủ ra mà xông ra ngoài, cô chạy không đến vài bước thì liền dừng lại.

Trong phòng khách chỉ có một chiếc đèn trước cửa sổ cửa sổ được đặt dưới đất, chiếu sáng một khoảng nhỏ.

Tô Chi Niệm ngồi ở trên ghế sô pha, tay nắm lấy chăn, lại phá lệ dùng sức làm chiếc chăn nhăn nhúm lại, anh giống như không có nhận ra được cô xuất hiện, vẻ mặt anh có chút tan rã nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, hô hấp dồn dập mà hỗn loạn.

Sắc mặt của anh hết sức trắng xanh, bên mặt đối diện với cô thế nhưng lại vương vài giọt mồ hôi, chậm rãi theo dòng mà chảy xuống, uốn lượn trên mặt anh vài vòng tại ra vết nước.

Tống Thanh Xuân chăm chú nhìn Tô Chi Niệm như vậy hồi lâu rồi mới lại nâng chân lên, bước đi cũng không dồn dập như khi nãy mà lại rất nhẹ nhàng cẩn thận.

Cùng với lúc cô từ từ tiến lại gần thì đã làm Tô Chi Niệm giật mình, người đàn ông đó từ từ quay đầu lại liền đối mặt với ánh mắt của cô, lại mang theo vài phần king ngạc sợ hại, nhưng mà rất nhanh đã bị lạnh lẽo đến rùng mình che dấy, anh họ nhẹ một tiếng, mở miệng với ngữ điệu mang theo vài phần xin lỗi : “Đã đánh thức cô dậy rồi sao ?”

Cũng không tính là đánh thức, là bản thân cô cũng không thể ngủ được mà.

Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, hỏi một dằng trả lời một nẻo mở miệng : “Anh có sao không ?”

Tô Chi Niệm “Ừm” một tiếng sau liền quay đầu đi, mặc dù anh tận lực để cho chính mình giống như rất bình tĩnh nhưng mà vẫn bị Tống Thanh Xuân sau lưng anh chú ý được anh có chút khẩn trương căng thẳng.

Cô đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới đi tới tủ đựng nước mini, mở ra tủ lạnh phía dưới mà cầm một chai nước lạnh, quay trở lại trước mặt Tô Chi Niệm mà đưa cho anh.

“Cảm ơn.” Giọng nói của Tô Chi Niệm cực kỳ nhạt, anh buông mắt xuống, thủy chung cũng không nhìn cô mà vặn mở chai nước mà một hồi uống vào, sau đó lại đặt cái chai lên bàn trà rồi đứng dậy từ ghế sô pha mà đi vào nhà vệ sinh.

Tô Chi Niệm khóa trái cửa nhà vệ sinh, nhoài người về phía trước bồn rửa mặt mà nhìn chằm chằm chính mình trong gương, từng chút từng chút lấy hơi thở thì sự lên xuống bất định trong ngực anh mới từ từ trở lại bình thường.

Anh không nhớ rõ viễ này tới cùng là đã được bao nhiêu lần, ở trong đêm khuya mà tê tâm liệt phế hô tên cô như vậy.

Mỗi một lần tỉnh lại thì anh lại cảm giác được chính mình giống như đã bệnh nặng một trận, cả người hư thoát (*) mệt mỏi.

(*) hư thoát : triệu chứng hạ đường huyết hoăc là mất nước.

--- ------ ------ ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.