Chương 677: Người anh ấy thích là cô (7)
Editor: May
Trình Thanh Thông thấy Tống Thanh Xuân vẫn là bộ dạng hờ hững lạnh nhạt kia, vì để cho cô tin tưởng, đã giơ lên tay, bắt đầu thề thốt: “Tống tiểu thư, tôi thề mỗi một câu của tôi đều là thật... Nếu như cô đều không tin tưởng những chuyện kia, còn có, cô ở trong điện thoại của Tô tổng, được lưu tên là người giấu ở trong hồi ức, đây là tôi nhìn thấy tận mắt...”
Người giấu ở trong hồi ức... Cái tên này, cô cũng nhìn thấy ở trong điện thoại của anh, chỉ là cô chẳng hề biết phía sau cái tên đó giấu dãy số điện thoại nào... Tống Thanh Xuân nhịn không được nâng mí mắt, nhìn về phía Trình Thanh Thông.
Phản ứng như thế của Tống Thanh Xuân khiến cho đáy lòng Trình Thanh Thông dấy lên một chút hy vọng, cô cho rằng cô đã thuyết phục được cô ấy, ngữ khí có vẻ hơi kích động: “... Tống tiểu thư, từ lúc tôi mới vào xí nghiệp Tô thị đi làm, liền biết đáy lòng Tô tổng có thích một người, qua nhiều năm như vậy, tôi luôn không biết là ai, thẳng đến khi tôi nhìn cái tên đó, tôi mới biết, Tô tổng, người anh ấy thích là cô...”
Người anh ấy thích là cô... Mấy chữ này, khiến cho tâm Tống Thanh Xuân hơi đau đớn một chút, mắt cô vốn nhìn Trình Thanh Thông chăm chú, nhịn không được chuyển hướng ngoài cửa sổ, cô nhìn chằm chằm đường phố đen nhánh mờ ảo, mặt mày có vẻ hơi hốt hoảng, bên tai mơ hồ liền nhớ lại đối thoại lúc trước của anh và cô.
-- Tô Chi Niệm, em thích anh... Em không biết rốt cuộc em thích anh từ lúc nào, cũng không biết rốt cuộc em thích anh bởi vì cái gì ... Em chỉ biết từ khi em biết em thích anh, liền luôn luôn rất thích anh...
-- Thanh Xuân, em rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, xuất thân cũng không tệ, là một cô gái rất tốt, nhưng rất xin lỗi... Tôi rất không thích em...
Đây là câu trả lời anh cho cô khi đối mặt với lời tỏ tình của cô, anh đáp rất thong dong và thản nhiên, không có chút xíu chậm chạp, đủ để nói rõ sự lạnh bạc của anh.
Bây giờ đây, thư ký của anh chạy tới vào lúc hơn nửa đêm, nói với cô, anh thích là cô...
Nếu như đổi lại là lúc trước, Trình Thanh Thông nói những lời này với cô, cô nhất định sẽ vui vẻ hoa chân múa tay, thậm chí kích động cười to lên, nhưng hiện tại, cô không có bất kỳ vui mừng và kích động gì, cô có chỉ là tràn đầy mờ mịt.
Cô nên tin tưởng lời nói của Trình Thanh Thông sao? Nhưng lại muốn cô lấy cái gì để tin tưởng?
Chủ quán cầm lấy tiền lẻ quay trở về, Tống Thanh Xuân chớp chớp da mắt, thu liễm tất cả trầm tư lại, lúc nhận lấy tiền lẻ, ngữ điệu lãnh đạm nói một câu “Cám ơn“.
Chờ đến sau khi chủ quán rời đi, Tống Thanh Xuân mới nhìn về phía Trình Thanh Thông một lần nữa, từ trên mặt cô ấy có thể thấy được, cô ấy rất khẩn trương, giống như là đang sợ chính mình không tin tưởng.
Tống Thanh Xuân rủ mắt xuống, giọng nói lãnh đạm nói: “Trình tiểu thư, cô hiểu lầm chuyện này rồi, người mà Tô Chi Niệm thích không phải tôi, là người khác, tôi chỉ là trùng hợp có dáng dấp hơi giống người anh ta thích...”
-- Cô đối với tôi mà nói, cũng chỉ là một thế thân của cô ấy mà thôi...
Sau khi Tống Thanh Xuân nói đến đây, câu nói Tô Chi Niệm nói với cô ở trong phòng họp của xí nghiệp Tô thị, bỗng nhiên liền bay tới bên tai cô.
Màu môi của cô hơi trở nên trắng bệch một chút, giống như là chết lặng, hoàn thuật lại câu nói kia của cho Trình Thanh Thông: “... Tôi đối với Tô Chi Niệm mà nói, chẳng qua chỉ là một thế thân.”
Trình Thanh Thông sững sờ.
Thế thân? Tống tiểu thư là thế thân của cô gái mà Tô tổng thích?
“Cho nên, vừa rồi cô nói Tô Chi Niệm đối tốt vì một người, đều không phải cho tôi ...”