Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 677: Chương 677: Người anh ấy thích là cô (8)




Chương 678: Người anh ấy thích là cô (8)

Editor: May

“Cho nên, vừa rồi cô nói Tô Chi Niệm đối tốt vì một người, đó đều không phải cho tôi ...”

Từ mới bắt đầu Tống Thanh Xuân liền biết, chỉ cần tới gặp Trình Thanh Thông, liền sẽ hung hăng rắc một nắm muối lên trên những vết thương chồng chất trong lòng của chính mình.

Cho nên, lúc cô nhìn thấy là Trình Thanh Thông gọi điện thoại tới, liền làm như nhìn mà không thấy, tránh không tiếp, nhưng cuối cùng, cô vẫn mềm lòng ra, mềm lòng ngồi ở nơi đây với cô ấy, sau đó chính mình mềm lòng, đổi lấy sẹo vết thương cũ bị tàn nhẫn xé mở một lần nữa.

Có vài đau đớn, xâm nhập cốt tủy, khi nào trở về vị trí cũ lần nữa, đều có thể khiến bạn đau đến ruột gan đứt đoạn.

Lúc Tống Thanh Xuân nói đến mấy chữ “Đều không phải cho tôi” này, lời nói dừng lại, bỗng nhiên không muốn nói gì nữa, cô cầm ví tiền và điện thoại di động trên bàn lên, nhếch nhác lưu lại một câu “gặp lại sau”, liền đứng lên.

Lần thứ hai nhìn thấy Tống Thanh Xuân muốn đi, Trình Thanh Thông trở nên càng nôn nóng hơn cô liên tục gọi nhiều tiếng “Tống tiểu thư”, cuối cùng liền rất thất thố đưa tay ra, bắt lấy cổ tay của Tống Thanh Xuân.

Cô không tin, không tin đại BOSS coi Tống tiểu thư như thế thân... Đại BOSS chỉ có ở trước mặt Tống tiểu thư, mới sẽ trở nên có tình cảm... Đại BOSS là người rất ít tình cảm, nhưng chỉ riêng đối với Tống tiểu thư liền tốt đến không thể tốt hơn, nếu chỉ là thế thân, cần gì để tâm như vậy? Thậm chí, lúc trước đại BOSS chính là vì Tống tiểu thư...

Trình Thanh Thông nghĩ tới đây, đáy mắt bỗng nhiên sáng ngời, giống như bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng, tốc độ nói chuyện rất nhanh, mở miệng nói: “Tống tiểu thư, cô có biết hay không, lúc trước Tô tổng vì cô, ngay cả mạng cũng không cần?”

Tống Thanh Xuân bị Trình Thanh Thông quấn quýt đến mức thật sự có chút phát cáu lên, cô đưa tay ra, dùng sức bắt đầu đi tách ngón tay cô ấy ra khỏi tay mình.

Trình Thanh Thông sợ một khi Tống Thanh Xuân giãy thoát, người liền chạy đi , cô không thèm đếm xỉa một mạch liền lớn tiếng nói ra điều mình biết: “Tống tiểu thư, cô còn nhớ lần cô bị người bắt cóc, Tần tiên sinh đi cứu cô không?”

Tống Thanh Xuân vốn cố gắng hất Trình Thanh Thông đo, khi nghe được câu này, động tác hơi dừng một chút.

Trình Thanh Thông bắt lấy cơ hội, vội vàng nói rõ ra: “Lúc đó, cô và Tần tiên sinh đều bị thương rất nặng, cuối cùng cô và Tần tiên sinh đều được cứu, nhưng, cô có biết không? Ở trong lúc khẩn cấp, người đuổi tới cứu cô và Tần tiên sinh là Tô tổng!”

Người đó... Tống Thanh Xuân đều luôn đang tìm kiếm, cô nằm mơ cũng muốn biết, rốt cuộc là ai cứu mạng của cô và anh Dĩ Nam.

Thậm chí cô còn ngày đêm không rời đeo cái cúc áo kia - manh mối duy nhất người đó lưu lại ở hiện trưởng lên trên cổ.

Tống Thanh Xuân há to miệng, không lên tiếng, nhưng lực đạo muốn tránh thoát Trình Thanh Thông, lại biến mất từng chút một.

Về vì sao Tống Thanh Xuân lại xảy ra chuyện, Tô Chi Niệm lại cứu bọn họ như thế nào, Trình Thanh Thông không có tận mắt nhìn thấy, cho nên cũng không biết chuyện, chẳng qua cô đều nói ra những gì mình biết: “Ngày đó tôi vốn là muốn đi phi trường đón một khách hàng quan trọng, ở trên nửa đường nhận được điện thoại của Tô tổng, anh ấy bảo tôi gọi bác sĩ Hạ, xác định vị trí của anh ấy, đi theo anh ấy...”

“... Tôi không biết rốt cuộc lúc trước phát sinh cái gì, tôi chỉ biết, lúc tôi đuổi tới, bụng Tô tổng bị thương, rất nghiêm trọng, máu chảy đầy đất, nằm ở bên cạnh cô, gần như đều sắp không còn hơi thở.”

Trình Thanh Thông chính mắt nhìn thấy một màn thê thảm đó, lúc này nhớ lại, vẫn là nhịn không được đỏ cả vành mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.