Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 300: Chương 300: Người đó, có phải là anh không? (11)




Hôm nay Tống Thanh Xuân thực sự khiếp sợ, đao kia rất sắc, đâm rách áo trên ngực của cô, ngay lúc đó cô cảm thấy lưỡi đao lạnh buốt, cho nên xem như không có cảnh sát có lòng tốt nhắc nhở, cô cũng định nghỉ phép một thời gian.

Gây ra chuyện lớn như vậy, lãnh đạo công ty cũng có điều cố kỵ, sợ cô ngộ nhỡ ở trong công ty gặp nguy hiểm lần nữa, đến lúc đó công ty cũng dính theo phiền toái, cho nên lúc gọi điện thoại cho lãnh đạo xin nghỉ phép, lãnh đạo cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp sảng khoái đồng ý.

Đi từ cục cảnh sát ra, đã là một giờ trưa, đúng giờ ăn cơm trưa.

Vừa lên xe, Tô Chi Niệm liền hỏi: “Muốn ăn chút gì không?”

Mới vừa trải qua chuyện mạo hiểm kích thích như vậy, Tống Thanh Xuân bị dọa đến kinh hồn lạc phách, vừa mới ổn định, làm sao có khẩu vị ăn cơm, cô trầm mặc một lát, nói: “Về nhà trước đi, bây giờ cũng chưa đói lắm.”

“Được.” Tô Chi Niệm không có bất cứ dị nghị gì, trực tiếp nổ máy.

Chạy được nửa đường, thừa lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Tô Chi Niệm cầm lấy di động, chấm hai cái ở phía trên, sau đó đưa tới trước mặt Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân ngạc nhiên, không nhận lấy di động, ngược lại nghiêng đầu, hơi khó hiểu nhìn anh, “Uh?” Một tiếng.

Đèn đỏ trước mặt biến thành đèn xanh, Tô Chi Niệm vừa điều khiển tay lái, nhấn ga tiếp tục đi về phía trước, vừa quay về phía Tống Thanh Xuân thản nhiên giải thích: “Cho dù không có khẩu vị, cũng phải ăn một chút gì đó.”

Tống Thanh Xuân lúc này mới chú ý tới trên màn hình di động của anh, là hình ảnh các loại đồ ăn.

Anh theo cô lâu như vậy, cũng chưa ăn cơm, cho dù cô không có khẩu vị, cũng không có nghĩa là anh không đói.

Tống Thanh Xuân nhận lấy di động: “Anh muốn ăn gì?”

Tô Chi Niệm nhìn thẳng phía trước mặttrả lời có phần không tập trung: “Cô xem rồi.”

Cô xem rồi... Ý của anh đây là muốn mời thứ cô thích ăn sao?

Cho nên một loạt hành động này của anh, thật ra cũng chỉ là đang biến tướng khuyên cô ăn một chút gì đó?

Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú màn hình đầy các loại màu sắc rực rỡ, vẻ mặt trở nên hơi mềm mại.

Ban nãy anh chỉ nói hai câu, hai câu nói kia, không có bất kỳ từ ngữ quan tâm nào, cũng không có chút giọng điệu dịu dàng, thậm chí giọng điệu nhạt nhẽo ghê gớm không mang theo chút tình cảm gì, nhưng khiến cô cảm thấy, hai câu nói ít ỏi kia ngược lại còn hơn ngàn vạn lần lời ngon tiếng ngọt.

Đáy lòng Tống Thanh Xuân tràn đầy ấm áp và yên tĩnh không nói nên lời.

Loại cảm giác này, rất quen thuộc...

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, trán hơi cau lại.

Trong đầu của cô lẩn quẩn hồi lâu, lại có chút nghĩ không ra tại sao mình lại cảm thấy loại cảm giác này rất quen thuộc.

Tô Chi Niệm có lẽ nhìn cô hồi lâu không có phản ứng, lên tiếng hỏi: “Nghĩ kỹ muốn ăn cái gì chưa?”

“Uh...” Tống Thanh Xuân lên tiếng, kéo suy nghĩ trở về, thấy trên màn hình điện thoại di động, vừa mới hiển thị chính là món ăn Quảng Đông, sau đó nói: “Món ăn Quảng Đông, được chứ?”

“Tùy cô, tôi gì cũng được.” Tô Chi Niệm không chút để ý đáp lại một câu, xoay tay lái, rẽ vào một chỗ ngoặt.

Tống Thanh Xuân đặt thực đơn, đưa điện thoại di động trả lại cho Tô Chi Niệm, sau đó nghiêng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm vừa mới lâm vào bên trong nghi hoặc.

Loại cảm giác anh vừa mới cho cô này, thật sự rất quen thuộc, hình như là ở thời điểm trước đó không lâu, người đó cũng đã cho cô cảm giác giống như vậy...

Thời điểm, người đó...

Tống Thanh Xuân nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên giống như nghĩ ra điều gì, lấy điện thoại di động của mình ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.