“Ngày mai nhớ thoa thuốc một lần, nếu vẫn chưa lành, tốt nhất dùng băng gạc băng bó thêm một ngày nữa. . . . . .”
“Thôi, ngày mai tôi sẽ bôi thuốc giúp anh vậy. . . . . .”
“À, đúng rồi, cho dù anh là người thích sạch sẽ, tối nay cũng không được tắm trước lúc ngủ. . . . . .”
“Tôi nói nhiều như vậy, anh nghe hiểu chứ. . . . . .”
Tống Thanh Xuân thấy mình nói như vậy nửa ngày, Tô Chi Niệm cũng không trả lời một câu, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, sau đó phát hiện khóe môi anh nở nụ cười, ánh mắt dừng lại thật lâu trên mặt cô.
Sau khi cô nói hai chữ “hiểu chứ”, mạnh mẽ cứ như thế biến mất bên môi.
Ánh mắt của anh rất đẹp, con ngươi đen nhánh vô cùng thâm thúy, chỗ sâu giống như ẩn giấu một thanh nam châm, hấp dẫn ánh mắt của cô, nhìn lại ánh mắt của anh, nhất định được sinh ra từ thần thánh.
Trong nháy mắt bên trong căn phòng trở nên cực kỳ an tĩnh, không khí cũng theo đó dần dần trở nên ái - muội.
Nụ cười trên khóe môi Tô Chi Niệm từ từ thu lại, vốn lộ nụ cười trong đáy mắt, nay lại vương vấn chút tình dục.
Hô hấp của anh bắt đầu thay đổi có chút nặng nề, đầu không kiềm hãm được mà tiến đề gần mặt của cô.
Hơi thở của anh càng ngày càng nóng bỏng, phả vào gương mặt của cô, khiến cho hàng lông mi của cô không kiềm hãm được mà run rẩy, cô dường như có chút khẩn trương, cánh môi nhẹ nhàng giật giật, khẽ gọi tên anh: “Tô Chi Niệm. . . . . .”
Anh bị tiếng gọi của cô, khiến cho động tác đến gần môi cô, đột nhiên dừng lại.
Anh nhắm mắt lại, nỗ lực đè nén sự khó chịu trong cơ thể, qua một lúc lâu, mới ép được mình dịch chuyển ra khỏi mặt cô.
Không phải là anh chưa từng hôn cô, trừ hai lần anh uống say, dưới tình huống cô hoàn toàn tỉnh táo, cường hôn cô ra, thời gian khác, anh đều kiểm soát được ý thức của cô, hôn hít cô, cho nên những nụ hôn kia, cô cũng không biết .
Mà mới vừa rồi, lại kém cõi như vậy, anh suýt chút nữa mất khống chế mà hôn cô, sau đó bại lộ tâm sự mình đã che giấu nhiều năm.
Cô lập tức ngồi chồm hổm ở trước mặt của anh, cô mang hương vị ngọt ngào, không ngừng chui vào trong hơi thở của anh, khiêu khích máu của anh sôi trào, đôn đốc anh nhanh chóng cúi đầu, hung ác tàn sát môi cô.
Anh sợ mình không khống chế được, nhanh chóng lấy cái chân bị thương đang đặt trước mặt cô ra, sau đó mang theo vài phần hốt hoảng đứng lên, đi nhanh vào phòng tắm.
-
Tống Thanh Xuân duy trì tư thế mới vừa rồi, đứng trên ghế sô pha, cũng không nhúc nhích.
Cả người cô ý thức được, trong giây phút mặt của Tô Chi Niệm dừng lại gần sát mặt cô.
Cái đó đến gần, làm cho cô không thể không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng nhớ tới đêm giao thừa, hình ảnh hôn môi giữa cô và cái người âm thầm bảo vệ cô.
Mặc dù cô và Tô Chi Niệm chưa hôn môi bao giờ, nhưng khi anh đến gần cô thì mang cho cô cảm giác rung động đó, cùng với rung động khi hôn người kia trong đêm giao thừa, giống nhau như đúc.
Nếu như là hai người, làm sao có thể cho cô rung động giống nhau như thế?
Huống chi, cô vẫn luôn suy đoán, anh chính là người cô muốn tìm.
Cửa phòng tắm bị Tô Chi Niệm kéo ra lần nữa, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Dường như Tô Chi Niệm không ngờ Tống Thanh Xuân vẫn ở trong phòng ngủ, chưa rời khỏi, hơi run sợ mấy giây, mới cất bước, chậm rãi chạy tới ghế sa lon.
Tống Thanh Xuân nhìn anh đến gần, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, tầm mắt cô vẫn luôn nhìn chầm chầm gương mặt anh, cho đến khi thấy tư thế ưu nhã lúc ngồi trên ghế sofa của anh, cô mới mở miệng, hỏi: “Tô Chi Niệm, anh có phải là người âm thầm bảo vệ tôi hay không?”