Thật ra thì anh vốn không muốn để cho cô biết anh bị thương, nhưng cô xuất hiện quá đột ngột, lúc ấy anh mới vừa tắm xong, tự xử lý sát trùng vết thương trên đùi, anh chỉ lo mặc quần áo, lại không chú ý đến hòm thuốc đặt trên bàn uống trà.
Không ngờ, cứ như vậy, lại bị cô phát hiện.
Thông qua mấy miếng bông gòn còn dính máu ở trong thùng rác có thể thấy được, vết thương của Tô Chi Niệm không hề nhẹ.
Tống Thanh Xuân nhìn anh nửa ngày cũng không lên tiếng, không nhịn được nữa đứng trước mặt anh, vươn tay, sờ soạng trên người của anh, lúc tay cô đụng phải bắp chân của anh thì Tô Chi Niệm vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thân thể chợt run rẩy.
Tống Thanh Xuân lập tức dừng động tác, chậm chạp và cẩn thận cuốn quần tây của anh lên, sau đó nhìn chân của anh, có một vết xướt da lớn, có hai chỗ tróc da tương đối nghiêm trọng, vẫn còn một ít máu chảy ra ngoài.
“Sao lại bị thương nặng như vậy?” Tống Thanh Xuân cau mày, hỏi ngược lại một câu, sau đó tự nhiên xoay người, động tác lưu loát cầm cây ben (dùng trong ý tế) lên, gắp thêm miếng bông, thấm một chút cồn, hướng về phía miệng vết thương của Tô Chi Niệm, lau vết thương: “Kiên nhẫn một chút, có thể sẽ hơi đau.”
Nói xong, miếng bông gòn lập tức chạm vào vết thương của Tô Chi Niệm.
Mặc dù người con trai không phát ra bất cứ động tĩnh gì, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn thấy chân anh khẽ run lên.
Động tác sát trùng của cô, theo bản năng thả nhẹ đi rất nhiều.
Tống Thanh Xuân liên tục đổi nhiều miếng bông gòn, mới giúp cho vết thương Tô Chi Niệm hết bị nhiễm trùng, cô rút một d/đ'l;q;d miếng băng gạc ra, đặc vào giữa một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương, trong miệng không nhịn được lại hỏi một câu: “Lúc đánh nhau với người đưa thư buổi sáng, không cẩn thận bị thương sao?”
Thật ra thì không phải, thế nhưng anh lại không thể để cho cô biết, bởi vì anh có năng lực vượt qua người bình thường, mới bị thương thế này, cho nên đối với câu hỏi thăm của cô, Tô Chi Niệm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, xem như đã tường thuật lại chuyện cũ.
“Trầy một mảng lớn như vậy, nhất định rất đau phải không? Sao anh vẫn chưa nói, vết thương phải xử lý sớm một chút, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì làm thế nào?”
Tống Thanh Xuân vừa bôi thuốc, trong miệng vừa lẩm bẩm không ngừng nói chuyện, đến cuối cùng, trong lúc không để ý, trong giọng điệu của cô đều mang theo ý trách cứ.
“Hơn nữa còn ở đùi phải, lúc anh thắng xe trở về, giẫm lên chân ga để thắng xe rất đau đúng không?”
“Còn nữa, anh còn. . . . . .” Tống Thanh Xuân nói tới chỗ này, trong lúc bất chợt dừng một chút, còn nói: “Đi đường lâu như vậy, rốt cuộc anh có đau hay không thần kinh cảm giác có vấn đề à. . . . . . thật sự anh cho rằng người mình làm bằng sắt thép sao? Hơn nữa đã bị thương, còn tắm cái gì mà tắm?”
“Cái người này, rốt cuộc có thể tự chăm sóc bản thân hay không. . . . . .”
Tô Chi Niệm nghe Tống Thanh Xuân giận dữ và trách cứ, không có nửa điểm không vui, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc bôi thuốc của cô, khóe môi ngược lại chầm chậm cong lên nụ cười.
Cô đây là quan tâm anh sao . . . . . Mới vừa cô suýt nữa còn bật thốt lên, anh còn ôm cô đi một đoạn đường xa như thế. . . . . .
Có một loại thoả mãn không nói ra được, đang lan toả toàn thân của anh.
Anh không hy vọng xa vời là cô sẽ đối xử tốt với anh ra sao, cho nên chỉ cần mỗi lần cô đối với anh tăng thêm một chút, là anh đã thỏa mãn giống như có được toàn thế giới.
Tống Thanh Xuân bôi thuốc mỡ xong, sợ Tô Chi Niệm mặc quần vào, vết thương bị ma sát liên tục thì khó khép lại, hơi đắn đo một lát, vẫn cầm băng gạc lên, băng bó qua loa chỗ miệng vết thương, sau đó dán băng cố định lại.
“Tối nay anh đừng tháo cái băng gạc này đi, tránh cho vết thương ma sát dẫn đến chậm lành. . . . . .”
***************