Tô Chi Niệm đeo thắt lưng xong, quay đầu, cố gắng hết sức khiến giọng của mình bình tĩnh, không lạnh không nhạt mở miệng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, đôi mắt to đen nhánh trong suốt nhìn anh không chớp mắt.
Tô Chi Niệm bị ánh mắt của cô nhìn đến mức tai có chút nóng, anh khẽ ho một cái, thấy cô vẫn không phản ứng gì, liền giả bộ bình tĩnh, bước tới bên giường, tao nhã cầm lấy áo sơ mi mặc lên.
Nhìn anh giống như chậm chạp cài cúc áo, nhưng đầu ngón tay lại có chút run rẩy, hai cúc áo ở giữa còn cài sai vị trí.
Lỗ tai anh càng nóng hơn, khuôn mặt trắng nõn hiện lên màu hồng, anh theo bản năng quay đầu tránh khỏi tầm mắt của cô, lại khẽ ho thêm lần nữa.
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, ngẩn ra khoảng nửa phút mới ý thức được vừa rồi mình đã thấy những thứ gì.
Mặt của cô đỏ bừng, nhanh chóng thu lại ánh mắt từ trên người Tô Chi Niệm, cô hoàn toàn quên mất mục đích mình tới phòng anh, xoay người nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Cửa bị đóng lại thật mạnh, khoảng một phút sau lại bị dùng sức đẩy ra.
Tống Thanh Xuân nghiêm mặt chạy vào, truyện của lê@quýddoon&-linhPhanném bưu kiện lên bàn trà trước mặt Tô Chi Niệm, nhìn cũng không dám nhìn anh một cái, chỉ vội vã nói hai chữ “Của anh”, sau đó cũng không ngừng lại một giây liền nhanh chóng chạy đi.
Cửa lại một lần nữa phát ra một tiếng vang thật lớn.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bưu kiện Tống Thanh Xuân ném trên bàn trà, màu hồng trên mặt trở nên đậm hơn một chút.
Qua một lúc lâu anh mới vươn tay, cầm lấy bưu kiện, vừa mới chuẩn bị mở ra, cửa lại bị đẩy ra lần thứ ba.
Tô Chi Niệm dừng một chút mới quay đầu, thấy Tống Thanh Xuân đứng ở cửa, không vào, ánh mắt của cô đang nhìn mình chằm chằm bàn trà trước mặt anh.
Tô Chi Niệm điều chỉnh cảm xúc một chút, thản nhiên mở miệng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Tống Thanh Xuân nghe thấy câu hỏi của anh, không lên tiếng, mà chuyển ánh mắt về phía mặt anh, nhìn anh một lát, sau đó bước vào phòng ngủ của anh, dừng trước thùng rác dưới chân anh, cúi đầu, nhìn vào bên trong.
Bên trong có rất nhiều bông bị máu nhuốm đỏ, nồng nặc mùi cồn.
Những miếng bông đó còn đang ướt đẫm, chắc là vừa mới ném vào không lâu.
Cô nghĩ tới những thứ vừa nhìn thấy trên bàn trà, hòm thuốc đang mở ra, bên cạnh là bao đựng bông, một cái nhíp, một lọ thuốc mỡ, còn có một chai rượu cồn.
Thật ra thì lúc cô vừa mới bước vào đưa bưu kiện cho anh, vô tình nhìn thấy những thứ đó, chỉ là rời đi quá vội vàng, không nghĩ quá nhiều, cho đến khi trở về phòng ngủ mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh không có chuyện gì thì bày những thứ đó ra làm gì? Chẳng lẽ anh bị thương?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chút lo lắng nên lại quay trở lại, không ngờ quả thật nhìn thấy bông thấm máu trong thùng rác.
Tống Thanh Xuân mím môi, nhìn về phía Tô Chi Niệm: “Anh bị thương ở đâu?”
Lúc Tống Thanh Xuân nhìn về phía thùng rác Tô Chi Niệm liền mơ hồ hiểu ý của cô.
Anh bị thương, vết thương này là do lúc sáng anh kiềm chế ép người chuyển phát ngã xuống dùng sức quá lớn, khiến chân của anh ta bị thương kèm theo đó cũng khiến chân mình bị thương.