Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 303: Chương 303: Người đó, có phải là anh không? (14)




Tờ giấy này là hoá đơn thu phí đường cao tốc do cô vô ý nhìn thấy trong xe của anh lúc anh tới vùng ngoại ô thành Bắc đón cô.

Ngày ấy, rõ ràng anh đã nói với cô, anh đang ở gần vùng ngoại ô thành Bắc nhưng thực ra lại nhanh chóng lái xe từ nội thành tới.

Lúc ấy cô ngoại trừ trong lòng vụng trộm mắng anh là Tô lừa đảo ra, còn nghi ngờ tại sao anh lại nói dối cô...

Cho tới bây giờ cô cũng không hiểu tại sao anh lại nói dối, nhưng mà cô lại hiểu, anh làm như vậy vì anh không muốn cô biết anh lo lắng cho cô.

Anh đang cố gắng che dấu suy nghĩ chân thực của mình, giống như chủ nhân của tin nhắn kia vậy, lần nào cũng giải quyết vấn đề giúp cô nhưng lại dùng tất cả biện pháp để cô không biết anh ta là ai.

Còn có...

Ánh mắt Tống Thanh Xuân chậm rãi rơi xuống vệt son nước trước ngực áo sơ mi.

Đêm mà anh đón cô trở về từ ngoại ô thành Bắc, hai người nghỉ lại trong khách sạn, bởi vì quá đau lòng cô còn vùi mặt trước ngực anh khóc lóc một lúc lâu, sau khi khóc xong cô cảm thấy cảnh tượng lúc đó rất giống cảnh tượng mơ hồ trong trí nhớ hỗn loạn của cô.

Ngay lúc đó, cô còn đoán mình trong khoảng trí nhớ đứt đoạn của mình, từng có người ôm cô, còn lau nước mắt cho cô…

Thậm chí, cô còn liên tưởng đến chiếc sơ mi nhuốm máu này...

Mặc dù đến bây giờ, cô còn chưa xác định, trong trí nhớ hỗn loạn của mình liệu có người khác xuất hiện hay không?

Nhưng mà cô nghĩ, nếu thật sự có, như vậy nhất định người đó luôn thời thời khắc khắc chú ý đến cô, luôn ra tay giúp đỡ lúc cô gặp nguy hiểm.

Điểm quan trọng nhất là… tình cảnh lúc cô khóc trong đoạn trí nhớ kia là lúc cô tiến vào Đại Nhất, mà cô cũng nhận được tin nhắn đó lúc cô tiến vào Đại Nhất… Thời gian gần như là giống nhau như đúc, cho nên rất có thể, người xuất hiện lúc cô khóc và chủ nhân của tin nhắn là cùng một người.

Mà chiếc áo sơ mi này nói cho cô biết, người xuất hiện lúc đó, rất có thể chính là Tô Chi Niệm…

Lúc không nghĩ tới thì không có cảm giác gì, vừa nghĩ tới, Tống Thanh Xuân mới phát hiện, tất cả mọi chuyện, cuối cùng đều liên quan đến Tô Chi Niệm.

Nếu như nói lúc ở trên xe cô đã có chút đã hoài nghi Tô Chi Niệm là người cô muốn tìm, vậy hiện tại, cô đã chắc chắn một nửa, Tô Chi Niệm chính là người mà cô muốn tìm...

“Reng reng. . . . . .”

Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa, khiến Tống Thanh Xuân thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô xuống lầu, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy chuyển phát viên.

Cô nghĩ đến chuyện xảy ra ở công ty lúc sáng, không dám mở cửa, trực tiếp bảo người đó đặt đồ trước cửa, đợi đến khi chuyển phát viên đi xa cô mới mở cửa, lấy đồ từ dưới đất lên.

Là một phần văn kiện, gửi đến Tô Chi Niệm .

Tống Thanh Xuân cầm tài liệu, vừa đi lên lầu, vừa nghĩ tới tâm sự của mình, cho tới khi cô đi tới trước của phòng ngủ của Tô Chi Niệm cũng quên gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.

“Tô Chi Niệm...” Tống Thanh Xuân vừa mới nói ba chữ, lại đột nhiên dừng bước lại, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, ngừng lại lời nói.

Có lẽ Tô Chi Niệm vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt, die ndan le quy do onanh chỉ mặc một cái quần ngủ, ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ trời chiếu tới, da thịt của anh trắng nõn trong suốt, đường cong cơ bắp hoàn mỹ, rắn chắc tràn đầy quyến rũ.

Tô Chi Niệm nhìn thấy ánh mắt Tống Thanh Xuân, thân thể cứng lại mấy giây, sau đó mới vươn tay, nhanh chóng cầm lấy quần dài bên cạnh mặc vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.