Trên thân một mình anh đồng thời có đặc điểm của cả hai người. . . . . . Mà hai người kia vừa vặn lại là một người. . . . . .
Cho nên. . . . . .
Lòng Tống Thanh Xuân khẩn trương đến mức gần như ngừng đập trong chớp mắt, máu huyết cả người cũng từ từ đồng loạt ngừng lưu động, đầu óc của cô trống rỗng, theo đó hô hấp dần dần biến mất.
Trong nháy mắt này, cả người cô giống như hóa đá, cách một hồi thật lâu, cô mới lại bắt đầu nhẹ nhàng chậm chạp hít thở, sau đó trong đầu của cô chợt vang lên từng chữ, rõ ràng là rất chói mắt, nhưng lại chậm rãi nổi rõ lên.
. . . . . . Cho nên, Tô Chi Niệm có thể chính là chủ nhân của tin nhắn ngắn, đồng thời cũng là cái người thần bí vẫn luôn yên lặng đứng sau lưng bảo vệ cô đó?
Suy đoán này, giống như là một đạo sấm sét, hung hăng rạch giữa bóng tối.
Đánh vào tim Tống Thanh Xuân, cũng khiến toàn thân cả người cô run run không cách nào ngừng lại.
“Thế nào?”
Tô Chi Niện ý thức được cô khác thường, nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì.”
Tống Thanh Xuân vội ngăn chận phong ba mãnh liệt nơi đáy lòng, cười yếu ớt lắc đầu một cái với Tô Chi Niệm, đợi đến người đàn ông đem lực chú ý trở lại vào con đường phía trước, cô mới dám nhìn thông qua kính chiếu hậu nhìn anh.
Ban đầu, thật sự là cô chỉ tò mò, làm sao mà cảm giác ấm áp Tô Chi Niệm đem lại cho mình lại quen thuộc như vậy.
Nhưng cô vạn vạn không ngờ, càng nghĩ càng nhận thấy, Tô Chi Niệm cũng càng ngày càng trùng khớp với người cô vẫn luôn tìm kiếm trong thời gian gần đây.
Nếu như đổi lại là ngày trước, nhất định là cô sẽ phủ quyết ngay suy đoán của chính mình, bởi vì cô chưa bao giờ cảm thấy Tô Chi Niệm đối xử với mình tốt bao giờ cả, mà cái người yên lặng bảo vệ mình cũng có thể xưng là người đối xử với mình tốt nhất trên cái thế giới này.
Nhưng mà bây giờ cô đã hiểu biết nhiều hơn về Tô Chi Niệm biết, nàng biết, nội tâm của anh căn bản không phải là chỉ nhìn bề ngoài là có thể phán xét được.
Ban đầu cô bị Đường Noãn vu oan đẩy cô ta xuống nước thì chính anh là người ra tay giải vây ; nàng sống ở vùng ngoại ô Bắc Giao không về được, cũng là anh lái xe đi đón cô; ngay cả hiện tại cô gặp phải nguy hiểm, cũng chính là anh mỗi ngày đưa đón cô đi làm. . . . . .
Sau tất cả, bất tri bất giác, thế nhưng anh lại cho cô nhiều sự ấm áp và lệ thuộc như vậy.
Cho nên, cho dù anh từng nói với cô những lời khó nghe, cũng đã làm nhiều tổn thương người khác, nhưng anh đối với cô cũng là thật tốt quá đi . . . . . . Cũng vì vậy cho nên, hắn thật sự rất có thể chính là chủ nhân của tin nhắn ngắn mà cô vẫn muốn tìm kia. . . . . .
“Nghĩ gì thế? Tại sao lại không xuống xe?”
Đang lúc Tống Thanh Xuân còn nghĩ xuất thần, bên tai cô truyền đến giọng điệu nhàn nhạt của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân hồi thần, thấy xe đã đến cửa nhà, Tô Chi Niệm đang đứng ở bên cạnh xe, tay đưa đến đồ ăn mua bên ngoài ban nãy.
Tống Thanh Xuân đợi đến Tô Chi Niệm giao hết tiền, mới cầm lấy, từ trên xe bước xuống.
Tô Chi Niệm thuận tay khóa xe, cầm hộp đồ ăn mua ở ngoài lên, điền mật mã, sau đó đi vào nhà trước.
Tống Thanh Xuân đứng ở trong viện, mới đi vào theo.
Ăn cơm trưa xong, Tô Chi Niệm nhận một cú điện thoại, lên phòng trư.
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới tâm sự của mình, vừa đơn giản thu thập bàn ăn, sau đó mất hồn mất vía trở về phòng ngủ của mình.
Cô tựa vào đầu giường, nhìn đi nhìn lại thật kỹ tin nhắn điện thoại di động hai lần, đột nhiên sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, xuống giường, kéo ra một cái áo sơ mi từ đáy giường, sau đó lại từ trong túi áo sơ mi, móc ra một tờ giấy.
Áo sơ mi này là vào lúc anh bị thương ở đầu mà ra, cũng bởi vì nhuốm máu nên muốn vứt áo sơ mi này đi.