Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 283: Chương 283: Suốt cả cuộc đời, yêu sai một người (4)




Không phải trong lòng cô chưa từng rung động, cô đã từng điên cuồng say đắm Tần Dĩ Nam, lúc anh ta sờ đầu cô trái tim cô đập rộn lên, hồi hộp luống cuống.

Nhưng loại rung động đó không hề giống với rung động trong giây phút này.

Loại rung động này cả đời cô chưa bao giờ cảm giác được.

Toàn thân cũng đã trở nên ấm áp hơn, đáy lòng mềm nhũn như vũng nước, thậm chí khi cô nhớ lại lúc đầu lưỡi người đàn ông kia quấn quít thâm sâu cuốn lấy đầu lưỡi cô, cơ thể cũng không nhịn được hơi run rẩy, theo bản năng kéo chăn che kín đầu.

Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, một người trốn từ nơi bí mật gần đó, cô vốn không biết là ai, nhưng lại có thể khiến cô ấm áp, muốn dựa vào.

Cô thật sự rất muốn biết người kia là ai…..

Tống Thanh Xuân không biết bản thân mình miên man suy nghĩ trong bao lâu, di động cũ đặt trên giường, vừa nhờ người tạm thời bổ sung một chiếc thẻ sim nhét vào, bỗng nhiên vang lên.

Đã trễ thế này, ai tìm cô?

Tống Thanh Xuân cầm lấy di động, nhìn thấy một tin nhắn gửi tới, cô thuận tay mở khóa màn hình, mới phát hiện là số điện thoại mấy năm nay vẫn nhắn tin cho cô gửi tới, vẫn giống như mấy tin nhắn trước, câu chữ rõ ràng đơn giản: “Năm mới vui vẻ.”

Trong đầu cô luẩn quẩn suy nghĩ tới mấy người mà mình quen biết, đều cảm thấy chẳng ai giống với người bí mật bảo vệ mình, nhưng bây giờ khi cô xem tin nhắn gửi tới này, lập tức liền dùng phương pháp loại bỏ từng người.

Tin nhắn số này gửi tới gần đây nhất là hai tháng trước, giống nhau là bốn chữ: “Mùa hạ thu hút.”

Nếu không phải bây giờ bỗng nhận được tin nhắn, cô thật sự sẽ không liên tưởng đến những thứ này.

Số điện thoại gửi tin nhắn cho cô, vĩnh viễn đều là tin giải vây, cổ vũ, chúc mừng. Mặc dù chỉ mấy chữ đơn giản, nhưng đã từng khiến cô cảm động ấm áp trong đêm khuya.

Loại cảm giác này và cảm giác người bảo vệ kia cho cô, gần như là y chang nhau, cho nên người cứu cô có phải chính là chủ nhân của tin nhắn này không?

Chủ nhân tin nhắn luôn biết cô cần gì nhất, sau đó dùng tin nhắn giúp đỡ cô, điều này chứng tỏ anh ta luôn ở sau lưng không ai biết đến quan tâm cô.

Người có thể kịp thời ra tay cứu giúp lúc cô gặp nguy hiểm, nhất định là người làm bạn thường xuyên ở bên cạnh cô.

Tống Thanh Xuân càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắc, cô nâng di động xóa sạch mấy chữ “Năm mới vui vẻ” mà đã soạn được một nửa, sau đó thay đổi câu khác gửi qua: “Có phải đêm nay anh đã cứu tôi ở công viên Bắc Hải?”

Và giống như những tin nhắn trước, đều đám chìm đáy biển, mãi chưa thấy trả lời.

Tống Thanh Xuân không giống như mọi khi, chỉ gửi hai tin nhắn liền không gửi tiếp nữa.

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi muốn gặp anh, được không?”

“Vì sao anh luôn muốn bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi?”

“Mấy ngày qua, người cứu tôi nhất định là anh!”

Tống Thanh Xuân gửi tin cuối cùng, lời nói không phải nghi ngờ nữa mà là biến thành giọng điệu khẳng định.

Nhưng mà cô như đang nói chuyện với không khí, từ đầu đến cuối đều không hề nhận được một chữ trả lời, cô ấn nút gọi qua thì cũng như trước kia, đã là trạng thái tắt máy.truyện của diennđànlequydon

“Anh tốt với tôi như vậy, vì sao không đồng ý để tôi biết anh là ai?”

Tống Thanh Xuân biết anh ta sẽ không trả lời, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gửi một tin nhắn nữa, sau khi gửi xong cô liền hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cô nhìn chằm chằm vào dãy số 11 chữ số trên màn điện thoại, nhìn rất lâu, lâu đến mức nhớ kỹ trong lòng sau đó mới di chuyển ngón tay gõ lên bàn phím điện thoại di động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.