Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ghi chép xong khẩu cung, từ trong cục cảnh sát đi ra đã là một giờ sáng. Vốn muốn xem pháo hoa trên mặt hồ trong công viên Bắc Hải giữa đêm khuya, nhưng vì chuyện nguy hiểm này mà lỡ mất.
Giày vò lâu như vậy Tần Dĩ Nam sợ Tống Thanh Xuân đói, khi đi qua một tiệm Fastfood đêm ba mươi còn chưa đóng cửa, quay đầu hỏi một câu: “Tống Tống, em đói không? Muốn ăn chút gì đó không?”
“Không đói bụng…” Tống Thanh Xuân lắc đầu, còn nói thêm: “…. Em hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.”lêquydon
“Ừ, được.” Tần Dĩ Nam lên tiếng, tiếp tục nhìn đường phía trước, tập trung tinh thần lái xe.
Bên trong xe lại yên tĩnh, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn nê ông không ngừng lùi ra sau, nghĩ tới chắc có lẽ đêm nay là lần đầu tiên trong đời cô từ chối lời mời của Tần Dĩ Nam. Trước kia, cô rất muốn anh ta có thể dẫn cô đi ăn khuya mỗi ngày.
Trở lại nhà họ Tống đã rất muộn, Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu đã ngủ hết. Tần Dĩ Nam sợ đi vào sau đó lại đánh thức hai người cho nên đưa Tống Thanh đến cửa phòng liền lên tiếng nói tạm biệt. Trước khi đi anh ta có chút lo lắng, còn đứng một lúc nói nhiều lời dặn dò Tống Thanh Xuân: “Nhớ uống ly sữa nóng, mở tăng nhiệt độ điều hòa lên cao tý, đắp kín chăn. Mặc dù bây giờ em không có việc gì nhưng ngâm trong hồ nước đông lạnh lâu như vậy, có thể nửa đêm sẽ không thoải mái, e rằng sẽ cảm lạnh phát sốt, đến lúc đó có chuyện gì nhớ phải gọi điện thoại cho anh.”
Tần Dĩ Nam trở lại xe cũng không vội phóng đi, ngược lại trước tiên cầm điện thoại khởi động máy, anh ta vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy tin tức hoặc thông báo cuộc gọi nhỡ của Đường Noãn. Không nghĩ tới mở di động lên lại có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới gửi tới, chỉ riêng không có tin nào liên quan tới Đường Noãn.
Tần Dĩ Nam trước gọi một cú điện thoại qua cho Đường Noãn nhưng không có ai nghe máy. Anh ta nghĩ chắc có lẽ cô ta mất hứng, vì thế liền gửi tin nhắn qua: “Bụng còn đau không? Cơ thể khỏe chưa?”
Không có tin trả lời.
Tần Dĩ Nam lại gửi thêm một tin nữa: “Anh đi qua thăm em, được không?”
Vẫn không trả lời.
Tần Dĩ Nam im lặng một lúc, lại gửi tin nhắn: “Đường Noãn, anh biết em không vui vì bản thân mình đau bụng mà anh không chăm sóc em lại đi chăm sóc Tống Tống. Nhưng Tống Tống với anh mà nói giống như em gái cùng ba mẹ sinh ra, rất quan trọng. Đêm nay cô ấy xảy ra chuyện như vậy làm sao anh có thể bỏ mặc cô ấy. Hơn nữa, Tống Thừa cậu ấy là người bạn tốt nhất trên thế giới này của anh, cậu ấy mất đi, anh nhất định phải thay mặt cậu ấy chăm sóc tốt cho em gái cậu ấy.”
Đợi lúc lâu sau vẫn không có tin trả lời, Tần Dĩ Nam tiếp tục gọi điện qua, phát hiện di động Đường Noãn đã tắt máy. Khóe môi anh ta hơi cương lên, sau đó liền cầm điện thoại đặt bên chỗ ghế lái phụ, khởi động xe rời đi.
---
Tống Thanh Xuân về đến nhà ngoan ngoãn rót một ly sữa nóng cho mình, sau khi uống xong tắt đèn nằm lên giường.
Đã trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, cơ thể và trái tim Tống Thanh Xuân đều rất mệt mỏi, nhưng cô không hề buồn ngủ chút nào.
Ban đêm im ắng tối đen, thỉnh thoảng có tiếng bắn pháo hoa từ đằng xa truyền tới.
Cô nghe tiếng vang lúc thì vang dội lúc thì yếu ớt, lại nghĩ tới nụ hôn trên mặt cỏ đêm nay ở công viên Bắc Hải.
Rõ ràng đã qua hơn mười hai giờ, nhưng cảm giác nụ hôn kia mang lại cho cô vẫn vô cùng rõ rệt như cũ.
Bên trong phòng chỉ có cô, nhưng trên khuôn mặt cô v`ẫn đỏ ửng, đáy lòng cũng thay đổi, có loại rung động không nói nên lời.