Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 281: Chương 281: Suốt cả cuộc đời, yêu sai một người (2)




Lại một lần nữa, anh đã thành công bảo vệ cô khỏi nguy hiểm mà lại kích thích, bây giờ anh nên rút lui trong yên lặng rồi.

Anh rất yêu cô, nhưng anh có thể đối tốt với cô vĩnh viễn chỉ có thể tới đây thôi.

Vẫn luôn bảo hộ cô chu toàn, nhưng trước sau vẫn không thể ở bên cạnh cô.

Bởi vì anh sợ, sợ chính mình một khi bắt đầu thẳng thắng đối xử tốt với cô, thì tình cảm kìm nén nhiều năm sẽ vỡ đê, sẽ sụp đổ.

Không có ai biết, rốt cuộc trong lòng của anh luôn lẩn quẩn hình bóng một người không cách nào dừng lại, gần như cố chấp điên cuồng chấp niệm.

Gặp cô, là may mắn của anh; yêu cô, là kiếp nạn của anh.

Trong lòng anh từng tràn đầy hy vọng cho rằng, cô sẽ là nguồn sưởi ấm trong sinh mệnh của anh, nhưng về sau biết được bí mật kia, anh mới biết, nguồn sưởi ấm này, cả đời anh đều không thể nhận được.

Suốt cả cuộc đời, yêu sai một người.

Cho dù là sai, anh cũng vẫn yêu.

Giống như một người điên, ở trong thế giới của mình, vẫn chỉ một mình mình nhìn thấy tình yêu của mình.

Ánh đèn cách đó không xa, phát ra ánh sáng lờ mờ, chiếu rọi lên trên mặt anh, làm cho khuôn mặt của anh như cách một tầng sương mù, để cho người ta không thấy rõ nét mặt của anh, đầu ngón tay của anh di chuyển vuốt ve lưu luyến trên cỏ khô nơi cô mới vừa nằm, giống như là muốn khắc sâu một hồi điên cuồng hôn môi vừa nãy kia vào tận trong đáy lòng của anh.

Hồi ức tốt đẹp giữa anh và cô quá ít, anh vốn là như vậy, vẫn luôn hồi tưởng nhớ lại, muốn dung nhập vào trong xương máu, cả đời cũng sẽ quên.

Bởi vì anh biết, sớm muộn gì anh cũng phải rời khỏi cô, đến sau này, trong thế giới của anh sẽ tàn lụi, hoang vu, không có sức sống, trong lúc đó anh chỉ cần những ký ức giữa anh và cô, những ký ức tốt đẹp ít ỏi ấy tới chống đỡ cuộc sống dài dằng dặc sau này.

Một trận gió đêm thổi tới, thổi vào toàn thân Tô Chi Niệm lạnh run lên, ngón tay của anh tiếp tục lưu luyến vuốt ve ở trên bãi cỏ hai cái, mới chậm rãi đứng lên, anh xoay người, nhìn về phía sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, bên trong phản chiếu nhiều loại đèn nê ông tinh xảo mê người.

Anh dừng lại chốc lát, lúc chuẩn bị rời đi, dư quang khóe mắt vô ý lướt qua một chỗ có cái gì đó phập phồng trên mặt hồ, anh theo bản năng quay đầu lại, mượn ánh đèn nơi xa chiếu tới anh mới thấy rõ đó là một hộp quà vuông vuông thẳng thẳng, đóng gói rất tinh xảo, còn chưa có mở ra, chỉ là cái hộp đóng gói hình như bị nước chảy vào có chút biến dạng.

Là đồ của Tống Thanh Xuân rơi vào trong hồ sao?

Tô Chi Niệm nhớ lại đoạn đối thoại giữa cô và Tần Dĩ Nam khi mình vừa tới công viên Bắc Hải nghe được.

Nếu quả thật là đồ Tần Dĩ Nam đưa cho cô, đối với cô mà nói, chắc chắn là quà tặng rất trân quý phải không?

Nếu cô phát hiện quà tặng mất rồi, nhất định sẽ rất đau lòng. . . . . .

Tô Chi Niệm trầm tư chốc lát, cuối cùng vẫn nhảy vào trong hồ, túm cái hộp vào lòng bàn tay, đợi đến khi bơi lên bờ, Tô Chi Niệm mới cúi đầu nhìn về phía cái hộp quà kia.

Cái hộp được đóng gói rất tinh xảo, còn chưa có mở ra, chỉ là lớp giấy gói bên ngoài bị nước thấm vào quá lâu có chút biến dạng.

Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm hộp quà, liền cất bước, đi về phía bãi đậu xe.

*******

Tần Dĩ Nam đợi đến khi bác sĩ tới, sau khi kiểm tra Tống Thanh Xuân không có gì đáng ngại, mới cùng cô đi tới cục cảnh sát.

Trong lúc lấy khẩu cung, điện thoại của Tần Dĩ Nam reo lên nhiều lần, có lần Tống Thanh Xuân phản xạ quay đầu nhìn qua, là Đường Noãn gọi tới, Tần Dĩ Nam không có nhận, chỉ ấn trên màn hình mấy cái, có lẽ là trả lời tin nhắn, sau đó liền chỉnh điện thoại về chế độ yên tĩnh bỏ vào trong túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.