Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 280: Chương 280: Suốt cả cuộc đời, yêu sai một người (1)




“Anh Dĩ Nam, người gọi điện thoại cho anh có nói cho anh biết tên của anh ta không?”

“Không có. . . . . .” Tần Dĩ Nam dừng một chút, lại nói: “Anh ta nói rất ngắn gọn, chỉ nói cho anh biết em rơi xuống phía Nam hồ nước, sau đó liền cúp điện thoại.”

“A.” Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, không nói chuyện nữa.

Xem ra người bảo vệ cô cũng không muốn để cho cô biết anh ta là ai, nếu không anh ta cũng sẽ không dùng điện thoại công cộng thông báo cho Tần Dĩ Nam, thậm chí cũng không nhiều lời liền cúp điện thoại rồi, rất rõ ràng là sợ bị người khác biết anh ta là ai. . . . . .

Tần Dĩ Nam nhìn Tống Thanh Xuân hồi lâu cũng không có lên tiếng, lại hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

“Không có gì. . . . . .” Tống Thanh Xuân lắc đầu một cái, vừa mới nói xong ba chữ thì tiếng gõ cửa truyền tới.

Tống Thanh Xuân ngậm miệng lại, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu, hỏi một câu: “Ai vậy?” , sau đó đứng dậy, đi tới cửa, mở cửa ra.

Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua bả vai của Tần Dĩ Nam ra ngoài cửa, là đồng nghiệp quan hệ rất tốt với Đường Noãn ở TW, trong lòng cô liền hiểu ra đồng nghiệp này tới đây vì chuyện gì, liền nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt lại, sau đó giống như cô suy đoán vậy, nghe đồng nghiệp này nói: “Anh Tần, không xong rồi, Đường Noãn đột nhiên đau bụng đang ở dưới lầu không thể cử động nổi.”

Mi tâm Tần Dĩ Nam nhíu lại, sau đó quay đầu lại, nhìn Tống Thanh Xuân một cái: “Tống Tống, em chờ anh, anh đi một chút sẽ trở lại.”

Sắc mặt Tống Thanh Xuân bình thản “Ừhm” một tiếng, không có phản ứng quá lớn.

Kỳ thật, trong lòng cô rất rõ, thực tế Đường Noãn rất có thể không có chuyện gì, chẳng qua cô ta thấy Tần Dĩ Nam quan tâm cô như vậy, trong lòng không thoải mái, nghĩ ra thủ đoạn này để gọi Tần Dĩ Nam đi thôi.

Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam đi lần này 89% sẽ không trở lại nữa, có lẽ sẽ bảo anh Chương Tử tới chăm sóc cô, nhưng cô không ngờ, chỉ qua năm phút đồng hồ, Tần Dĩ Nam liền quay trở lại, trong tay còn xách mấy túi lớn, là quần áo mua cho cô.

Tống Thanh Xuân có chút ngoài ý muốn, thoáng sửng sốt, mới hỏi: “Đường Noãn có sao không?”

“Anh bảo Chương Tử đưa cô ấy đi bệnh viện rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, chờ tinh thần tốt rồi, anh đi với em đến cục cảnh sát báo án, sau đó đưa em về nhà.”

********

“Anh bảo Chương Tử đưa cô ấy đi bệnh viện rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, chờ tinh thần tốt rồi, anh đi với em đến cục cảnh sát báo án, sau đó đưa em về nhà.”

Tô Chi Niệm nghe xong câu này, mới từ phía sau cây cổ thụ trăm năm đi ra.

Trên người anh chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn bạc ướt đẫm, bởi vì đứng ở bên ngoài khá lâu, có chút kết sương.

Toàn thân anh rất lạnh, răng đều run rẩy chạm vào nhau, nhưng anh không gấp gáp trở về, ngược lại chậm rãi bước đến nơi anh kéo Tống Thanh Xuân lên.

Vẻ mặt anh tĩnh nhạt (yên tĩnh và lạnh nhạt) nhìn chằm chằm nơi cô mới vừa nằm, cảnh tượng anh và cô hôn môi, lại lượn vòng trong đầu.

Anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, sờ sờ cỏ khô trên mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt trở nên ấm áp.

Cú điện thoại gọi cho Tần Dĩ Nam kia, là anh gọi, cho dù anh biết Tần Dĩ Nam thích Đường Noãn, nhưng anh cũng biết, Tần Dĩ Nam rất coi trọng Tống Thanh Xuân.

Anh không thể để cho cô biết anh cứu cô, càng không thể để cho cô biết anh hôn cô, nhưng anh lại không thể bỏ mặc cô, cho nên Tần Dĩ Nam là sự lựa chọn tốt nhất của anh.

Nhưng rốt cuộc Tần Dĩ Nam không phải là anh, anh còn có chút không yên tâm, đến khi nghe được Tần Dĩ Nam nói đưa cô về nhà, tâm trạng thấp thõm của anh mới bình ổn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.