Nước nóng nhanh chóng hòa xong, Tần Dĩ Nam ôm Tống Thanh Xuân vào phòng tắm.
Tống Thanh Xuân nhìn Tần Dĩ Nam rời đi, nhỏ giọng nói: “Anh Dĩ Nam, em không có việc gì, anh nói mọi người tiếp tục đi xuống lầu chơi đi, không cần ở chỗ này.”
Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu một cái, không quên lại dặn dò cô một câu: “Có chuyện nhớ gọi anh, anh ở trong phòng coi chừng.”
Sau đó thấy Tống Thanh Xuân gật đầu, mới rời khỏi phòng tắm, thuận thế đóng cửa lại.
Tống Thanh Xuân nằm xuống, cơ thể hoàn toàn ấm áp, trạng thái tinh thần cũng khá một chút.
Cô từ trong phòng tắm ra ngoài, người trong phòng đã đi hết, đóng cửa, bên trong rất an tĩnh, chỉ có Tần Dĩ Nam ngồi trên ghế sa lon.
Tần Dĩ Nam nghe được tiếng cửa, lập tức đứng lên, quan tâm hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Dạ.” Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu một cái.
“Lại đây ngồi, sấy khô tóc.” Tần Dĩ Nam nói xong, liền đứng dậy cầm máy sấy, cắm nguồn điện.
Tống Thanh Xuân ngồi trên ghế sa lon, vốn định tự mình làm, Tần Dĩ Nam không để ý tới cô, tự nhiên giúp cô sấy tóc, sau đó ôm lấy cô, đặt ở trên gường.
Mền gối bị ướt, đã được thay đổi.
Tần Dĩ Nam kéo chăn, trùm lên trên người của cô, mới bưng canh gừng đã nấu xong, ngồi ở bên giường, cầm muỗng, đút về phía cô.
Nước canh ấm áp vào bụng, Tống Thanh Xuân càng thêm thư thái một chút, chỉ là gừn thật cay mũi, Tống Thanh Xuân uống nửa chén nhỏ, thân thể cũng xuất mồ hôi, nên nhìn muỗng canh anh đưan đến, lắc lắc đầu: “Anh Dĩ Nam, em không muốn uống.”
Tần Dĩ Nam cũng không miễn cưỡng, cầm chén đặt ở một bên trên tủ đầu giường, thấy Tống Thanh Xuân bởi vì nóng mà duỗi chân ra, chân mày cau lại, đắp chăn lên lại, mở miệng hỏi: “Tống Tống, tại sao em rơi xuống nước?”
Tống Thanh Xuân kể cho anh nghe câu chuyện, Tần Dĩ Nam càng nghe, sắc mặt càng khó nhìn, cuối cùng anh áy náy vươn tay, sờ sờ tóc của cô: “Thật xin lỗi, Tống Tống, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
“Em cũng không bị sao cả mà?” Tống Thanh Xuân cười với anh.
Tần Dĩ Nam cũng không bởi vì lời nói của cô mà gương mặt tốt lên, ngược lại mang theo vài phần tức giận nói: “Anh đã nói Chương Tử đi báo cảnh sát, em yên tâm, nhất định anh sẽ nghĩ biện pháp tìm ra người làm vậy với em, anh sẽ không dễ dàng tha thứ!”
“Cám ơn anh, anh Dĩ Nam.” Tống Thanh Xuân nói một tiếng cám ơn, sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, hỏi chuyện chính: “Đúng rồi, anh Dĩ Nam, làm sao anh biết em rơi xuống nước?”
“Có người gọi điện thoại cho anh.” Tần Dĩ Nam trả lời.
Biết cô rơi xuống nước, trừ người đẩy cô xuống nước, chỉ có người cứu cô, người đẩy cô xuống nước, hận không thể khiến cô chết, không thể nào gọi cho Tần Dĩ Nam, cho nên sẽ chỉ là người kia. . . . . . Tống Thanh lóe lên một tia sáng, có chút kích động hỏi: “Anh Dĩ Nam, là ai gọi cho anh? Điện thoại di động của anh đâu? Cho em xem một cái.”
Tần Dĩ Nam không đưa điện thoại di động cho Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân đoạt lấy, lòng tràn đầy mong đợi mở ra ghi chép trò chuyện, kết quả thấy, cũng là một số điện thoại công cộng.
Tống Thanh Xuân lập tức bị mất mác bao phủ, cô nhìn chằm chằm mã số một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên, hỏi.