Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 278: Chương 278: Chìm đắm sau nụ hôn sâu (9)




Chẳng lẽ đó là cô làm một giấc mộng?

Tống Thanh Xuân theo bản năng giơ tay lên, sờ sờ môi của mình, sau đó khi chạm phải bên trái môi dưới thì cảm thấy hơi đau.

Cô nhớ, lúc cô và người kia hôn nhau mãnh liệt, ở chỗ này, bị anh cắn nên có chút đau.

Cho nên. . . . . . Nụ hôn kia, không phải cô nằm mơ, là chân thực!

Nhưng tại sao trong nháy mắt, anh biến mất không thấy gì nữa?

Hoặc nói, cô hôn mê?

Tống Thanh Xuân nhìn quanh lần nữa, còn mở miệng kêu mấy câu “Có ai không?” “Xin hỏi là ai cứu tôi?”

Từ đầu đến cuối không có được lời đáp lại, Tống Thanh Xuân mới im lặng.

Trên người cô toàn bộ quần áo đều ướt đẫm, trên mặt dường như có gió lạnh thổi, cóng đến nỗi không nhịn được cô nhảy mũi vài cái, cô thấy rất lạnh, nhìn chằm chằm mặt nước.

Cô dự cảm đúng, đoạn thời gian này cô gặp phải những chuyện vô cùng nguy hiểm, căn bản không phải vận khí tốt, mà là thật sự có người đang yên lặng bảo vệ cô sau lưng.

Mà người kia bảo vệ cô, chính là người hôn cô.

Nếu không phải sự hiện hữu của anh, sợ là cô đã không biết chết bao nhiêu lần rồi!

Thì ra là sau lưng cô, thậm chí có người yên lặng bảo vệ cô như vậy.

Mặc dù cô không biết tướng mạo của anh, không có nghe thấy giọng nói của anh, thậm chí lúc cô gần như chết đi, nhưng cô không sợ hãi, không hốt hoảng, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có, đáy lòng của cô như kiên định và vô cùng yên ổn.

Nơi này chỉ có một mình cô, cách đó không xa trên thuyền, tràn đầy hoan ca cười nói như cũ, nhưng cô lại không có cảm giác mình đáng thương cô đơn.

Cô giơ tay lên, vuốt ve môi của mình, khóe môi không nhịn được nâng lên.

-

Thuyền dần dần nhích tới gần bờ hồ, Tống Thanh Xuân đắm chìm trong suy nghĩ, không chút nào phát hiện.

Thuyền dừng hẳn, cửa khoang thuyền mở ra, Tần Dĩ Nam từ bên trong vọt ra, tốc độ cực nhanh chạy thẳng tới chỗ cô, đứng ở bên cạnh cô, vô cùng lo lắng kêu một câu: “Tống Tống?”

Tống Thanh Xuân mờ mịt lấy lại tinh thần, cô đều còn chưa chào hỏi anh, Tần Dĩ Nam lại ôm lấy cô, sải bước đi đến thuyền.

“Chuyện gì xảy ra? Sao lại rơi xuống nước?”

“Cô Tống, cô có khỏe không?”

Tần Dĩ Nam không trả lời mọi người, chỉ là ôm Tống Thanh Xuân, nhanh chóng tới lầu hai của thuyền, vừa đi, còn nói với mấy người bạn: “Chương Tử, cậu gọi điện thoại, gọi thầy thuốc tới đây, hiện tại mặc dù thoạt nhìn Tống Tống cũng ổn, nhưng mà tôi vẫn có chút không yên lòng.”

“Lâm Các, làm phiền cậu đi căn dặn phòng bếp, nấu canh gừng, cho Tống Tống giải lạnh.”

“Còn có Tôn Nhữ, quần áo của Tống Tống không mặc được nữa, cậu đi đến nhà trọ gần đây, giúp cô ấy mua một bộ quần áo kia tới đây, size S.”

Tần Dĩ Nam vừa nói, vừa mở một phòng trên lầu 2, sau đó thuận thế liếc về phòng tắm, nói với Họi trưởng: “Hội trưởng, cậu đi giúp mở nước nóng, toàn thân Tống Tống lạnh muốn chết, tắm trong nước nóng sẽ tốt hơn. . . . . .”

Tần Dĩ Nam phân phó xong, hoàn toàn không chú ý quần áo trên người Tống Thanh Xuân đã thấm ướt, trực tiếp cầm chăn, quấn lại, sau đó còn đứng dậy, tìm điều khiển, bật điều hòa tăng lên mấy độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.