Sáng hôm sau thức dậy, Lạc Tịnh Hi có chút mệt mỏi, mắt lại thâm quầng. Tối hôm qua sau khi nói xong vài chuyện, cô thật sự không ngủ được mà chỉ mãi suy nghĩ đến chuyện đó. Lúc nào cũng tự nhủ lòng rằng, đã thật sự từ bỏ rồi!
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô bước ra ngoài định chuẩn bị bữa ăn sáng xong rồi mới đi làm thì đã thấy Hạo Nhiên..
Mùi hương của đồ ăn làm cái bao tử là réo lên liên hồi, nghe tiếng đóng cửa ở đằng sau, anh quay lại nhìn thì thấy là Lạc Tịnh Hi đứng đó nhìn mình, chăm chăm không rời mắt. Thẩm Hạo Nhiên chỉ mỉm cười một cái, sau đó mới nói:
“ Sáng nay anh làm mì ý để ăn sáng, có cả phần cho em nữa. Ăn trước đi đã! “
Thẩm Hạo Nhiên làm bữa sáng cho cô, chuyện này thật sự có nên tin không?
- Anh biết nấu ăn sao? Có phải em vừa nghe lầm không. _ Cô nghiêm túc hỏi.. Mùi đồ ăn thơm như vậy, chứng tỏ tay nghề cũng rất ổn, chọc anh một chút..
- Phí lời. Em quên anh đi du học chỉ có một mình thôi sao? Anh mà không tự làm thì ai làm cho anh. _ Hạo Nhiên tự mình bâng đến cho cô một đĩa mì thật sự rất hấp dẫn, nghiêm túc trả lời lại?
- Vậy thì cảm ơn anh, tiền lãi hôm nay em không tính vào đâu, anh yên tâm.
Cô gái nhỏ chết tiệt này, thật sự là tính toán với anh như vậy à. Nhưng để thật sự nói đúng thì nguyên liệu ở trong tủ lạnh và anh chỉ bỏ công làm thôi cũng được miễn tiền lời ngày hôm nay sao?
- Tạm thời anh sẽ ở nhà tìm hiểu thêm một vài tài liệu cần thiết, khi nào là có đầy đủ rồi, anh sẽ tự mình đi xin việc.
Lạc Tịnh Hi cũng tán thành với ý kiến, xong rồi chuyên tâm ăn món mì ý anh làm, công nhận nó thật sự rất là ngon.
Bác Thẩm cũng có nói qua tập đoàn có chút khó khăn, mà Hạo Nhiên thì suốt ngày chỉ có ăn chơi rồi xài tiền nhiều. Nên đã tống cổ anh đi ra ngoài từ lâu..
- -----------
Cuối cùng sau khi ăn no nê cô cũng tới công ty làm việc, hôm nay không hiểu sao cô lại cảm thấy có thể mọi chuyện sẽ đều suôn sẻ. Nhưng chỉ khi vừa vào thôi, chị Lý ngồi ở bên cạnh đã lập tức báo tin cho cô: “ Tiểu Hi, em dọn đồ đi nha. Cơ hội lên đời của em tới rồi đó. “
Khoan đã, cái gì mà cơ hội lên đời chứ hả? Cô vẫn đang làm việc tích cực mà tại sao lại phải dọn đồ, cô hoang mang hỏi lại chị Lý: “ Có chuyện gì vậy chị. “
- Công ty không báo cho em sao, thông báo này quan trọng thế mà? _ Chị Lý.
Thấy mặt của cô vẫn ngẩn ngơ, bà chị mới đánh vào tay cô một cái: “ Chuyện là tổng giám đốc mới, đã chọn em.. để lên làm trợ lý riêng rồi đó. “ _ Má ơi, gì mà vui chứ? Nghe xong muốn té xĩu!
Đang yên đang lành sao lại được chọn.
Hơn hết, cô chỉ là một nhân viên bình thường nhỏ bé thôi mà, cảm giác suôn sẻ ngày hôm nay, lại hóa thành vậy à?
Một lúc sau, Tịnh Hi cũng phải dọn đồ đi lên tầng cao nhất e dè gõ cửa phòng tổng giám đốc, khi nãy là đã hỏi đi hỏi lại tổng quản Quan nhiều lần thì nghe được rằng chính tổng giám đốc đã kêu ông ta đưa cô lên làm thư kí riêng đây.
Không phải tổng giám đốc từ hôm qua đã nhìn thấy mình nhìn anh ta? Chọn mình lên làm thư kí riêng để trả thù à.
Chỉ nghĩ bấy nhiêu thôi, cô cũng sợ rồi mà. Nghe thấy sự đồng ý từ bên trong, cô mới can đảm mở cánh cửa gỗ rồi từ từ tiến vào. Quả thật không hổ danh là tổng giám đốc, đồ trang trí ở trong đây đều thật đẹp và bắt mắt, ước tính thì ở đây thôi cũng lên tới con số cao ngất...
- Tổng giám đốc, ngài tại sao chọn tôi? Tôi không mơ tưởng gì đâu, chỉ muốn có thể làm một nhân viên nhỏ bé thôi.
Chỉ vừa vào cô đã hỏi thẳng vấn đề, có chút hồi hộp, tổng giám đốc ngồi xoay ghế về hướng bên ngoài, cô căn bản là không thấy rõ mặt, hôm đó anh ta đeo kính râm, che hết một khúc rồi. Tiếng xoay ghế vang lên mồn một bên tai, cô thì lại không dám ngước nhìn, liên tục giữ nguyên thư thế cúi đầu xuống chờ đợi câu trả lời mà thôi nhưng bất chợt lại nghe thấy giọng nói rất quen thuộc vang lên: “ Lạc Tịnh Hi.. em quên anh nhanh như vậy sao? Cô bé bùn lầy.. “
- --------------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]