Nồng Độ Bão Hòa

Chương 3: Chương 3: Bên cầu




Editor: Yang Hy

Thật ra ngày hôm nay kéo dài đến tận khi Tùy Xán Nùng chạm vào con xe của mình ở bãi đỗ thì mới thật sự kết thúc, nhưng đó cũng chỉ thuộc loại bực mình bình thường như “Tùy mỹ lệ xã tử [1]” mà thôi.

[1] Xã tử (社死): viết tắt của tử vong tính xã hội, chỉ việc mất mặt trước mọi người, không còn mặt mũi lăn lộn trong xã hội nữa.

Anh lấy xe ở bãi đỗ ngầm gần quán cà phê, trả phí gửi xe xong rồi, vừa lái xe ra ngoài thì phát hiện bên ngoài sắc trời đã tối. Bảy giờ đúng, vừa lúc là giờ cao điểm ban tối.

Vì thế Tùy Xán Nùng đã bị kẹt trên đường một cách vô cùng kiên cố.

Anh thở dài, cam chịu hòa mình vào dòng xe, trong lòng biết rõ mình không đợi ở đây ít nhất nửa tiếng đồng hồ thì không thể ra khỏi con đường này.

Thông thường vào giờ này Tùy Xán Nùng đã ăn cơm chiều xong. Có thể anh sẽ tưới hoa trên ban công, rồi giặt giũ quần áo gì đó và chuẩn bị online mở hắc với Antelope.

Thật ra, nếu xem xét một cách bình tĩnh, không tính đến EQ và tính cách của Kỷ Linh thế nào, chỉ xét từ góc độ mở hắc trong trò chơi, trình độ của cậu tuyệt đối là một đồng đội mà đời trước Tùy Xán Nùng tích đức lớn mới có thể gặp được.

Tuy rằng trang bị trò chơi hơi tồi tàn, nhưng kỹ thuật hạ phó bản của đối phương vừa chuẩn vừa không kéo chân, còn có thể giúp mình sắp xếp gia viên gọn gàng ngăn nắp, điều này thật sự khiến điểm kinh nghiệm trong trò chơi của Tùy Xán Nùng tăng lên không ngừng. Nếu không anh đã chẳng chủ động đưa ra đề nghị gửi tặng anh hùng năm sao cho đối phương rồi.

Cuối cùng hai người đi đến bước đường này, trong lòng Tùy Xán Nùng ít nhiều gì vẫn có chút luyến tiếc.

Tuy không đến mức phải xóa bạn trong game, nhưng vì tránh cho mai mốt gặp mặt lại xấu hổ, sau này online chắc chắn phải cố ý tránh đi.

Dòng xe chậm rãi tiến về phía trước, Tùy Xán Nùng lại đi ngang qua quán cà phê vừa rồi, xuyên qua tấm cửa kính, anh nhìn thấy dãy ghế mà mình và Kỷ Linh vừa ngồi.

Tùy Xán Nùng tạm dừng một chút rồi bật radio lên, hít một hơi thật sâu, quyết định không nghĩ đến chuyện hôm nay nữa.

Buổi tối gọi một phần hoành thánh tôm tươi nhỉ. Anh nghĩ như vậy rồi lại nhích xe từng chút về phía trước.

Sau khi lên cầu, Tùy Xán Nùng phát hiện tình trạng kẹt xe còn tồi tệ hơn mình nghĩ.

Radio còn đang phát quảng cáo về đồ đạc trong nhà, Tùy Xán Nùng vốn chỉ muốn nghe tướng thanh để đổi tâm trạng liền cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng cũng may bên cạnh là sông, cảnh vật lúc chạng vạng vẫn rất đẹp mắt.

Tầng mây bị tia nắng mặt trời chiếu ra màu tím cam nhu hòa, bóng màu sặc sỡ lay động trên mặt sông, Tùy Xán Nùng cảm giác tâm tình của mình cũng thư thả theo đôi chút.

Ánh mắt dừng lại ở bên cầu, Tùy Xán Nùng phát hiện làn xe chạy thì kẹt cứng, nhưng lối đi bộ bên cầu lại rất ít người qua lại. Anh không có để ý lắm, chỉ thu lại tầm mắt, bật âm thanh của radio lớn hơn một chút.

Nhưng mà năm giây sau Tùy Xán Nùng đột nhiên mở to hai mắt và quay đầu lại.

Cách đó vài làn đường, anh nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh mặc áo gió có chút quen thuộc đang ở lối đi bộ bên cầu.

Là Kỷ Linh.

Sao cậu ta còn chưa đi nhỉ? Tùy Xán Nùng có hơi ngạc nhiên.

Lúc hai người chia nhau ra ở quán cà phê, trong lòng đều có suy nghĩ riêng nhưng chẳng ai nói thêm gì. Tùy Xán Nùng chỉ nhớ lúc ấy Kỷ Linh đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn điện thoại, trông như chuẩn bị gọi xe.

Thật ra dựa theo tính cách thường ngày của Tùy Xán Nùng, anh chắc chắn sẽ hỏi đối phương có cần đi nhờ một đoạn không.

Nhưng mà lúc ấy bản thân Tùy Xán Nùng cũng không thoải mái lắm, anh nghĩ thầm, vừa rồi Kỷ Linh còn không muốn đi khai khoáng trong game, có lẽ là muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với mình. Dù có hỏi đi chăng nữa thì cũng chỉ có kết quả là lấy mặt nóng dán mông lạnh mà thôi.

Tùy Xán Nùng nghĩ không ra vì sao mình kẹt ở đây đã nửa thế kỷ rồi mà Kỷ Linh còn chưa gọi được xe, cũng không rõ bây giờ người này đứng ở bên cầu ngây ngẩn cái gì.

Lúc đầu Kỷ Linh đứng bên cầu đưa lưng về phía Tùy Xán Nùng nên anh nhìn không ra vẻ mặt của cậu ta.

Vậy nên khi cậu hơi nghiêng mặt qua, Tùy Xán Nùng liền ngơ ngẩn.

Bởi vì Kỷ Linh đang hút thuốc.

Không phải là cậu ta không thể hút thuốc, thật ra trong trường có không ít giáo viên nam nghiện thuốc lá, chẳng hạn như Thomas, bọn họ thường sẽ đến cổng sau trường vào giờ nghỉ trưa và hút vài điếu ở bãi đất trống bên cạnh phòng bảo vệ.

Nhưng Tùy Xán Nùng nhớ rõ, trong đám người đó anh chưa từng nhìn thấy Kỷ Linh.

Đúng là Kỷ Linh cũng không giống người thường xuyên hút thuốc. Tùy Xán Nùng nhìn thấy cậu rít một hơi rồi cầm điếu thuốc trên tay, ngơ ngác nhìn làn khói bốc lên từ đầu ngón tay.

Không biết có phải vì ánh nắng quá chói chang hay không mà lúc này góc nghiêng của Kỷ Linh hiện lên rất rõ trong mắt Tùy Xán Nùng, vẻ mặt cậu trông có vẻ hơi mờ mịt.

Gió ở bờ sông rất lớn, sợi tóc hơi dài lướt qua bên mặt Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng nhìn thấy cậu khẽ nhếch miệng, lông mi rung rung, phả ra một ngụm khói.

Kỷ Linh ngẩng mặt nhìn làn khói tản ra, vẻ mặt trông như đang thả người vào không trung.

Nhưng mà chỉ trong tích tắc đó, trong làn sương mù mờ ảo, Tùy Xán Nùng lại thoáng bắt được một cảm xúc như khổ sở chợt lóe qua mặt cậu.

Anh còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Linh đã cắn điếu thuốc, quay mặt đi, lại lần nữa nhìn về phía mặt sông.

Phía sau vang lên tiếng kèn không kiên nhẫn, lúc này Tùy Xán Nùng mới phục hồi tinh thần, theo dòng xe tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Sau khi đi được một đoạn ngắn, dòng xe ngừng lại, Tùy Xán Nùng nhìn phía trước, phát hiện sắp xuống cầu, anh nhận ra đây là cái đèn đỏ cuối cùng mà mình phải chờ.

Tiết mục tướng thanh mà Tùy Xán Nùng chờ thật lâu rốt cuộc cũng bắt đầu, người pha trò và vai diễn phụ thuần thục kẻ xướng người hoạ, nhưng dường như anh lại nghe không lọt tai.

Tùy Xán Nùng không kiềm được mà nhìn về phía kính chiếu hậu.

Anh cũng không rõ vì sao mình lại tiếp tục nhìn chằm chằm Kỷ Linh, có lẽ chỉ là muốn nhìn điếu thuốc trong tay cậu có được hút hết hay không, cũng có lẽ là vì vẻ mặt vừa rồi của cậu thật sự... khiến người ta quá kinh ngạc.

Kỷ Linh trong kính chiếu hậu trông thật nhỏ bé.

Tùy Xán Nùng nhìn thấy cậu thong thả đi vài bước về phía trước, sau đó dừng lại trước lan can cầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt sông.

Một lúc lâu sau Kỷ Linh cúi đầu, dường như muốn dập tắt điếu thuốc nhưng nhìn hết bốn phía lại không tìm được thùng rác, vì thế lại tiếp tục cầm trong tay.

Cậu lại tiến thêm hai bước, càng lúc càng đến gần mép lan can kim loại.

Nhưng mà một giây sau đó, ngay khi Tùy Xán Nùng còn chưa kịp rõ cậu muốn làm gì, Kỷ Linh đột nhiên đặt tay lên lan can.

Vạt áo khoác bị gió sông thổi bay vù vù, Tùy Xán Nùng nhìn thấy Kỷ Linh dùng hai tay nâng nửa người trên lên, cong lưng, trực tiếp thò hơn nửa người ra ngoài lan can kim loại!

Hai mắt Tùy Xán Nùng bỗng chốc trừng to, anh bị dọa cho suýt chút nữa đã trực tiếp bật dậy khỏi ghế điều khiển.

Sau khi phản ứng lại, Tùy Xán Nùng lập tức luống cuống tay chân mở cửa sổ xe, lớn tiếng kêu tên Kỷ Linh.

Nhưng mà khoảng cách giữa hai người thật sự quá xa, tiếng còi phía sau dễ dàng át đi giọng nói của Tùy Xán Nùng trong gió.

Người qua lại trên lối đi bộ vốn dĩ đã ít, ngay chỗ này lại vừa lúc không có người đi qua. Ngoại trừ Tùy Xán Nùng vẫn luôn trộm quan sát Kỷ Linh, trên đường xe chạy dường như cũng không có chủ xe khác chú ý tới màn này.

Tùy Xán Nùng cảm giác linh hồn bé nhỏ của mình sắp bị bay mất tiêu.

Cũng may là ngay sau đó, anh nhìn thấy Kỷ Linh lại đứng thẳng người, dùng lực của hai tay nương theo lan can kéo cơ thể về khu vực an toàn ở bên cầu.

Cánh tay Kỷ Linh giống như mất đi sức lực, cả người đều lảo đảo lùi về phía sau, sau khi đỡ lan can đứng vững lại, cậu bắt đầu nhìn chằm chằm mặt sông mà ngẩn ngơ tiếp.

Tùy Xán Nùng không biết mục đích mà Kỷ Linh làm ra hành động như vậy là gì, cũng không biết lúc này trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì.

Anh chỉ biết mình thật sự bị dọa đến nỗi trợn tròn cả mắt.

Tùy Xán Nùng vẫn không yên tâm, nhưng cũng không có cách nào quay đầu lại ngay được, và tình cờ là gặp được đèn xanh, anh chỉ có thể vừa di chuyển với tốc độ chậm nhất vừa dán chặt mắt vào bóng người ở kính chiếu hậu.

Tùy Xán Nùng nhìn thấy Kỷ Linh cúi đầu, dập tắt điếu thuốc trên tay.

Cuối cùng cậu vẫn không tìm được thùng rác, vì thế liền trực tiếp bóp tàn thuốc vào trong lòng bàn tay.

Gió hơi lớn, cậu lại ngơ ngẩn nhìn mặt sông một lát, sau đó xoay người, chậm rãi đi dọc theo bên cầu.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tùy Xán Nùng: Éc ô éc -

(Hy: Chắc từ đây anh Nùng bắt đầu bổ não chuyện bé Kỷ không muốn sống nè:>)

Edited - 27/05/22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.