Nồng Độ Bão Hòa

Chương 4: Chương 4: Thầy có chuyện gì phiền lòng sao?




Editor: Yang Hy

Làm sao đây?

Tùy Xán Nùng đã dành cả một cái cuối tuần để suy nghĩ xem nên làm thế nào.

Anh cứ nhớ lại cảnh tượng lúc ấy ở bên cầu trong đầu, nhưng vẫn không thể phân tích ra tâm lý và động cơ của Kỷ Linh cho hành vi đó.

Anh lặp đi lặp lại từng chi tiết trong khoảng thời gian đó — điếu thuốc trên tay Kỷ Linh, biểu cảm ngơ ngẩn trên khuôn mặt, nửa người thò ra ngoài cầu, thậm chí ngay cả góc độ mà sợi tóc trên đầu cậu bị gió thổi bay lên, Tùy Xán Nùng vẫn còn nhớ rõ như in trong đầu.

Cuối cùng anh chỉ cảm thấy càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng và khiếp sợ. Bởi vì dù nhìn hay nghĩ thế nào thì hành động lúc đó của Kỷ Linh đều thật sự như là… muốn từ trên cầu nhảy xuống dưới.

Tùy Xán Nùng cũng cố gắng nghĩ đến một khả năng tiềm tàng khác.

Nhưng mà một người đứng ở cạnh cầu, lại đột nhiên đưa hơn nửa người ra ngoài cầu, vẻ mặt còn vi diệu như vậy. Nếu như cậu không mang tâm tư muốn nhảy cầu, vậy thì muốn làm gì đây?

Nhưng vì sao cậu lại muốn làm vậy?

Áp lực công việc? Nguyên nhân gia đình? Hay là do cuộc gặp mặt đen đủi hôm nay với mình mà trở thành cọng rơm đè chết cậu lúc ấy?

Tùy Xán Nùng cũng biết suy nghĩ của mình có phần vớ vẩn. Lấy sinh mệnh của người khác mà nói giỡn cũng không phải là việc nhỏ, bây giờ mình nghĩ như vậy lại thành chửi rủa Kỷ Linh, giống như chúc cho cậu ta sống dở chết dở.

Nhưng mà lỡ vậy thiệt thì sao? Dù có là xác suất một phần nghìn, lỡ như điều mình suy nghĩ là thật thì phải thế nào?

Như vậy Tùy Xán Nùng sẽ trở thành người trong cuộc và ngoài cuộc duy nhất. Dù lần này Kỷ Linh đã lấy lại lý trí ở giây phút cuối cùng, nhưng nếu mình cứ như vậy tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, lỡ một ngày nào đó trong tương lai thật sự xảy ra chuyện liên quan đến tính mạng con người…

(Hy: Bổ não dữ dị anh, anh cứ lỡ làng miết mà em sắp tin là bé Kỷ muốn chếch thiệt rồi đó:>)

Tùy Xán Nùng cảm giác nửa quãng đời còn lại, có khả năng cậu sẽ không thể nào hòa giải với mình được.

Anh nhận ra được một điều, dù như thế nào, mình cũng phải tìm một cơ hội khác để tâm sự với Kỷ Linh.

Nhưng mà lịch dạy của Tùy Xán Nùng vào sáng thứ hai thật sự kín mít rồi.

Phòng học của hai người cũng không ở cùng một tầng lầu, cho nên nếu một trong hai không chủ động tạo cơ hội “Tình cờ gặp gỡ”, thì xác suất có thể gặp được đối phương ở sân trường gần như bằng không.

Sau tiết cuối của buổi sáng, Thomas và hai giáo viên khác xuất hiện ở cửa phòng học, hỏi Tùy Xán Nùng có muốn cùng đi ăn trưa hay không.

Giữa các giáo viên thật sự không có chia ra các nhóm đặc biệt cố định nào cả, trên cơ bản là phòng học nào ở gần nhau thì sẽ thân quen hơn một chút, buổi trưa sẽ cùng nhau kết bạn đi ăn cơm.

Nhà ăn của trường quốc tế có chia ra khu đồ Trung cũng tàm tạm, khu đồ Tây hay gây nghiệp và khu Salad “đoán xem hôm nay bạn có bị tiêu chảy không nè”.

Hôm nay Tùy Xán Nùng có hơi lơ đễnh, còn chưa nhìn là món gì đã trực tiếp xếp hàng ăn đồ Tây với Thomas.

Sau đó anh lấy được một phần bắp với măng tây.

Một đống màu vàng đặc dinh dính nằm một cục trên mâm, heo ngửi thấy còn thở dài chó ngửi thấy cũng lắc đầu, Tùy Xán Nùng cũng không phân tích được là đầu bếp nhà ăn làm ra hay là nôn ra.

Anh đặt mâm thức ăn trên bàn cơm, lúc ngồi xuống lại thuận tiện liếc mắt nhìn sang bàn phía sau, nhưng lại không thấy bóng dáng Kỷ Linh trong đám người.

Thomas đã học cách dùng đũa được một năm rồi, Tùy Xán Nùng giúp anh ta sửa lại động tác rất nhiều lần, nhưng cách cầm đũa vẫn hơi giống con vượn đang ăn.

Tùy Xán Nùng vẫn không nhịn được mà hỏi Thomas một câu: “Hôm nay… ông có nhìn thấy Kỷ Linh không?”

Vẻ mặt Thomas trở nên hoang mang, tựa như không rõ vì sao Tùy Xán Nùng lại đột nhiên nhắc đến người này: “Tui không biết, không phải bình thường thầy ấy hay đi ăn với Lâm và Louis sao? Sao á?”

Tùy Xán Nùng khảy cháo bột bắp trên mâm, một lúc lâu sau mới mơ hồ nói: “Không có gì.”

Lúc lên lầu, Tùy Xán Nùng cố tình bước chậm lại và còn lên dãy cầu thang mà mình không hay đi, nhưng lại gần phòng học của Kỷ Linh.

Nhưng mà người muốn gặp lại không gặp được, Tùy Xán Nùng đi xuống lầu, vừa mới rẽ qua góc hành lang thì lại nhìn thấy hai người quen đứng ở cửa phòng học của mình.

Hôm nay cặp chị em người Nhật, một người buộc hai chùm một người buộc đuôi ngựa, trong tay cầm túi hạt giống mà thứ sáu Tùy Xán Nùng cho bọn họ, đứng ở thật xa thở hồng hộc vẫy tay với anh, xem ra là vừa mới chạy tới.

Cô bé buộc hai chùm có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Xin lỗi thầy Tùy, tụi em đến muộn ạ.”

“Không sao, vừa rồi không đợi được hai đứa nên thầy xuống lầu ăn cơm trước rồi.”

Tùy Xán Nùng mở cửa phòng học ra rồi cười nói: “Thầy đã dọn sẵn chậu và đất cho hai đứa rồi, vào đi.”

“Còn nửa tháng nữa là diễn ra hội chợ khoa học ấy ạ.” Cô bé buộc đuôi ngựa tiếp tục giải thích, “Tụi em thuộc nhóm của thầy Kỷ, chủ đề đã chọn có chút khó khăn nên mỗi buổi trưa đều sẽ họp thêm nửa giờ, không phải cố ý đến trễ đâu ạ.”

Tùy Xán Nùng dừng động tác mở cửa lại một chút.

“Không sao.” Anh kéo cửa ra rồi nói, “Đến đây trồng cây đi.”

Tùy Xán Nùng lấy chậu và đất ra cho bọn họ, hai cô bé vui vẻ ngồi xổm dưới đất, nhỏ giọng nói vài câu tiếng Nhật, sau đó vụng về bắt đầu dùng tay nắm đất lên.

Tùy Xán Nùng do dự một chút rồi hỏi: “Thầy Kỷ… bây giờ vẫn còn ở phòng học chứ?”

Hai chị em mờ mịt nhìn nhau một cái, sau đó cô bé buộc hai chùm ngẩng đầu nhìn Tùy Xán Nùng rồi lắc đầu: “Lúc tụi em đi có nhìn thấy thầy ấy cũng xuống lầu.”

“Thầy ấy đi xuống lầu một.” Tóc đuôi ngựa bổ sung, “Chắc là đi ăn cơm ạ.”

Còn khoảng hai mươi phút nữa là vào tiết đầu buổi chiều, cho nên khi Tùy Xán Nùng trở lại nhà ăn, bên trong gần như đã không còn bao nhiêu người.

Anh đứng ở xa xa đã nhìn thấy Kỷ Linh đang ngồi một mình.

Hôm nay Kỷ Linh mặc một chiếc áo sơmi nhạt màu, đầu cúi xuống, góc nghiêng rất điềm tĩnh, đang hơi phồng quai hàm lên, có chút máy móc mà ăn mâm bắp nhão.

Từ biểu cảm trên mặt Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng hoàn toàn không nhìn ra trạng thái của cậu có gì bất thường, càng khó mà liên hệ được với cái người lúc ấy ở bên cầu.

Thật ra trước khi gặp nhau ở quán cà phê ngày hôm đó, bình thường hai người gần như không có bất kỳ sự giao thoa nào, càng chưa từng dùng cơm chung một bàn.

Để làm cho cuộc trò chuyện tiếp theo của mình có vẻ ít mang theo mục đích hơn, Tùy Xán Nùng cẩn thận cân nhắc một lát, đến khu đồ Tây gần đó gọi một phần ăn, quyết định diễn một vở tình cờ gặp gỡ.

Anh cúi đầu nhìn mâm thức ăn trong tay, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Kỷ Linh.

...

Kỷ Linh quyết định ngừng nuốt món cháo bột bắp ở trước mặt.

Cậu không muốn gọi hành vi hiện tại của mình là ăn, bởi vì “ăn” ở trong lòng Kỷ Linh là một động từ rất tốt đẹp.

Thứ trước mắt này chỉ có thể được gọi là đường bột, Kỷ Linh không cảm thấy nó có thể được xếp vào phạm trù thức ăn.

Thật ra thường ngày Kỷ Linh vẫn có một chút khả năng chịu đựng với thức ăn khó nuốt, nhưng bây giờ lại thấy tức ngực, cậu chỉ cảm thấy mình không muốn ăn nữa.

Nhìn cái mâm chỉ mới vơi đi được một ít, Kỷ Linh nhận ra lượng thức ăn mình nuốt vào còn hơi thiếu, có thể sẽ không đủ năng lượng cung cấp cho buổi chiều dạy học sẽ tiêu hao.

Cho nên cậu do dự một chút, quyết định ăn thêm ba cọng măng tây.

Măng tây xào với tiêu đen, dầu cho hơi nhiều. Lúc nhét ba cọng măng vào miệng, Kỷ Linh nghe thấy giọng ai đó vang lên bên cạnh mình —

“Thầy cũng vừa kết thúc tiết học sao, thầy Kỷ?” Giọng điệu của người kia rất nhẹ nhàng, “Tôi có thể ngồi đây không?”

Đôi đồng tử của Kỷ Linh co rụt lại.

Cậu không biết biểu cảm hiện tại trên mặt mình trông thế nào, cậu chỉ biết gốc của ba cọng măng tây này thật sự rất đắng, đắng đến nỗi đầu lưỡi cũng có chút tê dại.

Đồng thời cậu cũng biết, lúc này ở trong mắt Tùy Xán Nùng, biểu cảm của mình nhất định là rất cứng đờ.

Hầu kết của Kỷ Linh di chuyển lên xuống, cậu ngẩng đầu, cố hết sức để mình tự nhiên đối diện cùng Tùy Xán Nùng.

“Được.” Cậu nghe thấy mình nói rất bình tĩnh, “Mời ngồi, thầy Tùy.”

Vì thế Tùy Xán Nùng bưng mâm thức ăn ngồi xuống vị trí đối diện.

Kỷ Linh hướng ánh mắt xuống, cậu biết Tùy Xán Nùng đang nhìn mình, vì thế liền cố gắng thể hiện cho mình một thái độ tự tại, giống như không có chuyện gì.

Nhưng thật ra muốn làm được như vậy thật sự rất khó, bởi vì lúc này con tim Kỷ Linh đập rất nhanh.

Cậu hoàn toàn không ngờ Tùy Xán Nùng sẽ lựa chọn ngồi cùng mình.

Nhưng rất nhanh Kỷ Linh liền nhận ra nhà ăn chỉ còn mỗi một giáo viên đang dùng cơm là mình. Tùy Xán Nùng cũng không phải là muốn ngồi đây, chỉ vì mình là lựa chọn duy nhất trước mắt anh thôi.

Lần này nhất định không thể tẻ nhạt nữa.

Kỷ Linh tự nhủ từ tận đáy lòng mình. Nếu Tùy Xán Nùng hỏi thì không được gật đầu hay chỉ trả lời “ừm” một cái rồi thôi, nhất định phải nói nhiều hơn một chút.

Nhưng lúc trả lời cũng không được giải thích quá nhiều, sẽ có vẻ kỳ lạ và ân cần quá mức, tóm lại là tuyệt đối tuyệt đối, không thể làm bầu không khí xấu hổ giống như ngày hôm đó.

Kỷ Linh nhìn thấy Tùy Xán Nùng ăn hai ngụm cháo bột bắp, sau đó đặt cái muỗng xuống rồi nói với mình: “À, cái món cháo bắp này thật sự là…”

Tùy Xán Nùng còn chưa nói hết câu, Kỷ Linh đã hơi cảnh giác ngẩng đầu lên, cậu nhận ra rằng đối phương có thể muốn nghe đánh giá của mình.

Vì thế Kỷ Linh tạm dừng một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy phần cháo bắp này ăn rất ngon, rất vừa miệng, mùi thơm của bắp cũng rất đậm.”

Kỷ Linh cẩn thận mô tả rất nhiều, hơn nữa vì không để cho cuộc đối thoại lâm vào xấu hổ, cậu tạm dừng một chút, sau đó lại cứng nhắc ném về một câu hỏi: “Đúng không thầy?”

Tùy Xán Nùng dường như đã sửng sốt đôi chút.

Sau một lúc lâu anh mới gật đầu và nói: “Đúng vậy, đúng là ăn rất ngon.”

Kỷ Linh cho rằng câu trả lời của mình lần này rất có chất lượng, cậu hơi thả lỏng một chút.

Hai người cúi đầu, lại mặt đối mặt an tĩnh ăn một lúc, một phút sau, Kỷ Linh nghe thấy Tùy Xán Nùng gọi mình.

Anh hỏi: “Thầy Kỷ, gần đây thầy… có chuyện gì phiền lòng không?”

Một câu nói rất đột ngột, không hề có bất kỳ tiền đề hay dạm hỏi gì, Kỷ Linh không rõ vì sao anh lại hỏi như vậy, cũng không biết mình nên trả lời thế nào.

Vì thế Kỷ Linh do dự một chút, lựa chọn ăn ngay nói thật: “Không có.”

Ngay sau đó Kỷ Linh liền cảm thấy có chút ảo não, bởi vì cậu phát hiện mình hình như lại đưa chủ đề vào ngõ cụt rồi.

Nhưng mà vẻ mặt của Tùy Xán Nùng lại do dự muốn nói lại thôi, như là đã sớm đoán được đáp án này.

Anh nói: “Nhưng mà tôi có.”

Kỷ Linh còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy Tùy Xán Nùng cúi đầu múc một muỗng cháo bắp, nói tiếp chuyện của mình: “Thầy biết không, tối nay phó bản mới sẽ hoạt động đó?”

Vẻ mặt Kỷ Linh ngơ ra, cậu nhìn mặt Tùy Xán Nùng, chậm rãi chớp mắt một cái.

Bởi vì cậu cho rằng Tùy Xán Nùng sẽ không nhắc đến chuyện trò chơi này nữa.

Kỷ Linh biết miệng mình rất ngốc, cậu cũng biết, mình đã thật sự phá hỏng ngày hôm đó.

Những lời lúc đó Tùy Xán Nùng nói Kỷ Linh đều nghe hiểu hết, cậu biết hôm đó có vẻ mình đã làm Tùy Xán Nùng cảm thấy xấu hổ và khó chịu, cũng không muốn làm anh khó xử thêm.

Cho nên Kỷ Linh đã không online vào cuối tuần, dù cho cậu biết, nấm trong vườn của mình chắc là đã chết hết rồi.

Ngay khi Tùy Xán Nùng ngồi xuống đối diện mình, Kỷ Linh cho rằng anh sẽ làm như chuyện hai người gặp mặt ở quán cà phê vào hôm thứ sáu chưa từng xảy ra.

Nhưng mà Tùy Xán Nùng đặt muỗng xuống, lại tiếp tục như không có chuyện gì mà nói: “Tôi đã xem phần spoiler trên weibo rồi, là một phó bản có độ khó rất cao luôn đó, dù sao thì một người hạ cũng sẽ khổ lắm.”

Những lời này của Tùy Xán Nùng hình như là ám chỉ điều gì đó, nhưng Kỷ Linh không dám chắc suy nghĩ trong lòng mình, vì thế cậu chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt anh.

“Cho nên tối nay thầy có thời gian không, thầy Kỷ?”

Cậu nghe thấy Tùy Xán Nùng hỏi mình: “Hai chúng ta thêm WeChat trước nhé?”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Tùy Xán Nùng (sốt ruột): Mạng người quan trọng, phải nhanh chóng thêm WeChat để khai thông tâm lý thôi.

Tiểu Kỷ không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng mà cậu cực kỳ vui vẻ.

Edited - 01/06/22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.