Editor: Yang Hy
Ảnh đại diện WeChat của Kỷ Linh là một bát súp màu nâu.
Tùy Xán Nùng nhận ra đây là hình chụp trong game, bởi vì bát súp này là một loại món ăn mà người chơi có thể nấu ra, gọi là súp kem nấm cục đen.
Hầu hết giáo viên trong trường là giáo viên nước ngoài, bình thường đều sẽ dùng hộp thư trong trường hoặc là phần mềm như Teams để liên hệ. WeChat là phương thức liên lạc tương đối tư nhân, thật ra chỉ có những giáo viên có quan hệ tốt mới thêm nhau.
Tùy Xán Nùng lướt qua vòng bạn bè của Kỷ Linh.
Kỷ Linh thiết lập vòng bạn bè chỉ hiển thị trong nửa năm, cho nên tổng cộng cũng chỉ có hai bức ảnh có thể xem được. Nhưng ảnh chụp cũng đều là ảnh phong cảnh hết sức bình thường, tóm lại hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu rõ ràng của việc buồn chán, chán nản gì đó.
Nhưng Tùy Xán Nùng lại nghĩ những người có khuynh hướng trầm cảm thường che giấu bản thân rất kỹ và thường không chia sẻ tâm tình của mình trên mạng xã hội.
Trưa nay mình hỏi Kỷ Linh có chuyện gì phiền não hay không, có thể cùng tâm sự với nhau, nhưng cậu lại trả lời là không có, Tùy Xán Nùng biết có thể cậu chưa bằng lòng mở rộng cửa lòng với mình.
Tùy Xán Nùng cảm giác mình bị ngố tàu, nhưng bây giờ chỉ muốn lập tức chứng minh mọi chuyện đều là mình nghĩ sai.
Anh đi đi lại lại trong phòng, chờ đến khoảng bảy giờ rưỡi, mới do dự gửi WeChat cho Kỷ Linh: “Bây giờ có thể lên mạng không thầy?”
Một lát sau, Kỷ Linh trả lời: “Được.”
Tùy Xán Nùng online, phát hiện ảnh đại diện của Kỷ Linh cũng sáng lên nên trực tiếp lập tổ đội.
Hôm nay Kỷ Linh dùng anh hùng Bướm Nhỏ mà anh tặng, hơn nữa Tùy Xán Nùng chú ý thấy cậu còn mua một bộ skin 98 đồng cho Bướm Nhỏ, chắc là vì dùng khá thuận tay.
Đúng là hôm nay phó bản mới hoạt động, nhưng Tùy Xán Nùng không biết độ khó thật sự của nó, lúc ấy chỉ là cái khó ló cái khôn lấy ra làm cớ, gián tiếp xin WeChat của Kỷ Linh.
Anh mở ra mà không hề chuẩn bị gì nhiều, kết quả vừa vào đã trợn tròn mắt.
Mức độ không chỉ hơi khó, mà là khó kinh dị — hai mươi phút trôi qua còn chưa đụng con quái nào, bởi vì chỉ mới tìm lời giải mở đầu thôi đã trực tiếp nhốt bọn họ trong hang núi rồi.
Tùy Xán Nùng sứt đầu mẻ trán chạy tới chạy lui trong hang, Kỷ Linh đứng yên tĩnh tại chỗ giơ cây đuốc chiếu sáng cho anh.
Nhưng mà càng không giải được càng sốt ruột, càng sốt ruột càng không giải được, Tùy Xán Nùng cứ chạy trong game mà đổ cả mồ hôi đầu.
Nếu là bình thường thì cũng không sao, ít nhất mất mặt trong trò chơi còn cách một lớp màn hình, nhưng bây giờ mình đang mở hắc với đồng nghiệp ở thế giới thực.
Tùy Xán Nùng do dự một chút, cuối cùng vẫn gõ chữ vào khung tiểu đội: “Hay là chúng ta bật mic đi, thầy báo vị trí của hòn đá giúp tôi, như vậy có thể giải nhanh hơn một chút.”
Phó bản mở vào buổi chiều, bây giờ tất nhiên đã có thể lên mạng sao chép bản chiến lược.
Nhưng Tùy Xán Nùng vẫn muốn tự mình giải đố, một là không muốn bỏ qua trải nghiệm chơi, hai là anh vẫn chưa quên mục đích của mình, vừa hay tìm cơ hội nói chuyện, tìm hiểu suy nghĩ trong lòng của Kỷ Linh luôn.
【Antelope】: Được.
Vì thế Tùy Xán Nùng bật micro lên: “Alo, thầy có nghe thấy tôi nói không?”
Bên kia ống nghe yên tĩnh thật lâu, sau đó có tiếng sột soạt vang lên, Tùy Xán Nùng nghe thấy Kỷ Linh đáp lại rất nhẹ.
“Nghe được rồi.” Cậu nói.
“Ừm. Thầy chờ tôi một lát ha.”
Tùy Xán Nùng nhìn chằm chằm ký hiệu trên vách đá, lại giẫm lên cơ quan, nhưng cửa vẫn không mở ra, anh có chút buồn bực: “Não tôi hình như ngừng hoạt động rồi.”
Kỷ Linh nói: “Đừng sốt ruột.”
Tùy Xán Nùng “ừm” một tiếng, hít một hơi thật sâu rồi lại bước qua cơ quan dựa theo suy nghĩ của mình trước đó, kết quả cửa vẫn yên tĩnh đóng kín.
Cả người Tùy Xán Nùng đã sắp tê liệt rồi.
“Thầy Tùy,” sau khi yên tĩnh thật lâu, Kỷ Linh đột nhiên nói một câu, “thật ra thầy có thể bắt đầu với tảng đá ở bên trái trước.”
Tùy Xán Nùng sửng sốt, rồi kéo tầm mắt sang hòn đó ở bên tay trái.
“Sau đó đi qua các viên đá từ thấp đến cao.” Kỷ Linh lại tiếp tục bổ sung.
Tùy Xán Nùng đi theo lời cậu nói, sau đó liền nghe thấy Kỷ Linh nói: “Bây giờ thầy có thể nhìn lại hướng của mũi tên và thử đi ngược chiều kim đồng hồ lần nữa.”
Tùy Xán Nùng: “…!”
Anh cân nhắc mười lăm phút cũng chưa thể tìm ra được, kết quả Kỷ Linh chỉ nói nhẹ nhàng vài câu đã khiến cho ý nghĩ của anh lập tức trở nên rõ ràng sáng tỏ.
Sau khi cổng mở ra chính là phân đoạn đánh quái bình thường, Tùy Xán Nùng đã rất cố gắng để rời cổng, tuy rằng anh cảm thấy lượng sát thương có lớn thế nào cũng không thể giảm bớt sự xấu hổ của mình được.
Kỷ Linh cũng nhận ra bầu không khí bất thường này.
Cậu do dự một chút rồi bổ sung: “Thật ra giải pháp vừa rồi của thầy cũng không có vấn đề gì, chỉ là đèn ở đây hơi mờ, nếu cho thầy thời gian thì có thể…”
Bây giờ Tùy Xán Nùng chỉ muốn dập đầu cầu xin Kỷ Ling đừng nói gì nữa.
Phần thưởng của phó bản rất phong phú, hai người thủng thẳng rời khỏi phó bản.
Sau nửa tiếng, Tùy Xán Nùng cũng phát hiện bầu không khí giữa hai người dường như không còn câu nệ như lúc đầu nữa.
Tùy Xán Nùng cảm giác bây giờ là thời cơ không tồi, anh do dự có nên hỏi lại chuyện bên cầu ngày hôm đó hay không.
Nhưng mà phải mở lời thế nào đây? Cũng đâu thể hỏi là: “Tôi muốn mạo muội hỏi thầy một câu, xin hỏi hôm đó thầy định nhảy sông tự tử sao?” Hay là nói một cách mơ hồ rằng: “Nếu thầy có gì khó khăn có thể nói với tôi.”?
Nhưng mà hai người bọn họ không có quen thân, mình thật sự có lập trường để hỏi như vậy sao?
“Thầy Tùy.”
Hình như là Kỷ Linh đột nhiên để sát vào micro, âm thanh lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, âm lượng cũng lớn hơn một chút, chất giọng của cậu trong trẻo mà sạch sẽ.
Tùy Xán Nùng đeo tai nghe, cảm giác giống như là Kỷ Linh đột nhiên ghé sát vào tai mình nói chuyện. Không biết vì nguyên nhân gì mà anh cảm giác tim mình đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Tùy Xán Nùng có chút lắp bắp: “Sao, sao vậy?”
Kỷ Linh có vẻ do dự, một lúc lâu sau mới nói: “Có thể mở cửa gia viên của thầy cho tôi không?”
Tùy Xán Nùng: “Ồ ồ, được.”
Hai người đều không nhắc lại chuyện ở quán cà phê hôm đó, giống như những lần mở hắc mỗi ngày trước kia, sau khi hạ phó bản xong, Kỷ Linh đi vào gia viên của Tùy Xán Nùng mà xây nhà.
Chẳng qua sau khi biết Antelope là Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng cũng ngại khoanh tay đứng nhìn như trước kia.
Vì thế anh đưa Bướm Nhỏ vào trong đội ngũ rồi theo cậu đi chặt cây.
Giả thiết nhân vật của Bướm Nhỏ là một cô bé ngây thơ với đôi cánh dài trên lưng, cho nên cảnh tượng bây giờ là hai cục tròn tròn đứng chung một chỗ chặt cây.
Tùy Xán Nùng hỏi: “Thầy rất thích xây nhà sao?”
Hầu hết mọi người chơi game đều vì tăng sức mạnh hoặc để thấy sảng khoái khi đánh quái, Tùy Xán Nùng thật sự chưa gặp được người chơi nào chỉ thích xây nhà trồng trọt như Kỷ Linh.
Kỷ Linh dừng lại một chút, cậu không nói là có thích hay không, chỉ mơ hồ ậm ừ một tiếng.
Cậu hỏi: “Thầy cảm thấy căn nhà này đẹp à?”
Tùy Xán Nùng nói: “Đương nhiên rồi, tôi chưa từng nhìn thấy căn nào đẹp như vậy ở ngoài đời hết.”
Kỷ Linh “ừm” một tiếng rồi nói: “Bởi vì nếu ngôi nhà này được xây với tỉ lệ tương tự trong đời thực thì nó nhất định sẽ sụp trong vòng ba giây đồng hồ mất.”
Tùy Xán Nùng: “…”
Tùy Xán Nùng thật sự đã lâu rồi chưa từng thấy người nào nói chuyện phiếm như vậy.
“Cho nên cũng không thể nói là tôi thích xây nhà được.”
Anh nhìn Kỷ Linh điều khiển nhân vật nhảy hai cái trên đồng ruộng, một lúc sau lại nói: “Chỉ là có vài chuyện không thể làm được ở hiện thực nhưng lại có thể ở trong trò chơi thôi.”
Tùy Xán Nùng động lòng.
Từ vài lần ở chung, Tùy Xán Nùng phát hiện Kỷ Linh không hề lạnh lùng ít nói như bề ngoài, chỉ là cậu không giỏi biểu đạt mà thôi.
Chẳng hạn như khi đặt câu hỏi cho cậu, cậu sẽ nghiêm túc giải thích rất nhiều, nghe sẽ có vẻ hơi cứng nhắc vụng về, giống như một đứa trẻ không biết nhìn sắc mặt người khác.
Những người không hiểu cậu có thể sẽ cảm thấy người này EQ không cao, nhưng Tùy Xán Nùng phát hiện, có vẻ cung phản xạ của cậu hơi dài một chút, hơn nữa còn thật sự không biết ăn nói mà thôi.
Tùy Xán Nùng nói: “Ừm, nhưng mà nhà của thầy đúng là đẹp thật.”
Kỷ Linh im lặng thật lâu, Tùy Xán Nùng nhìn thấy nhân vật của cậu đột nhiên đứng yên tại chỗ.
Một lúc sau, giọng của cậu mơ hồ truyền tới: “Cảm ơn thầy đã dẫn tôi đi đánh phó bản, thầy Tùy.”
Tùy Xán Nùng: “Thầy nói gì vậy, hôm nay nếu không nhờ có thầy, tôi còn chẳng vào được cửa —”
Còn chưa nói dứt lời thì Tùy Xán Nùng đã ngẩn tò te.
Anh nhìn thấy một giao diện đột nhiên nhảy ra trên màn hình với nội dung là “Antelope gửi tặng bạn 【Khoáng thạch thuỷ tinh ×100】 và 【Trường cung Lạc Phong】, xin hỏi bạn có nhận không?”
Suýt nữa thì Tùy Xán Nùng không nói được thành lời: “Thầy làm gì vậy?”
Tùy Xán Nùng còn không dám chạm vào màn hình điện thoại, chỉ sợ mình trượt tay một cái là bấm nhận: “Khoáng thạch thì thầy cứ tự giữ rồi dùng đi, còn vũ khí tốt như vậy thầy cho tôi làm gì?”
Kỷ Linh ở đầu bên kia màn hình trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi không cần.”
(Hy: Dồi ôi, phái phái chảy nước miếng gòi, được cờ rút khen cái là phái phái, tặng quà liền tay luôn he:>)
“Gấu Trúc mà thầy thường dùng cần ít nhất 70 khoáng thạch thủy tinh, mà thầy sắp lên cấp 60 rồi, HP của quái sẽ tăng lên, khoáng thạch sẽ rất khó đào, cần phải trữ nhiều một chút để chuẩn bị.” Cậu nghiêm túc phân tích cho Tùy Xán Nùng.
Tùy Xán Nùng vẫn không thể hiểu nổi.
Khoáng là nguyên liệu không thể nạp tiền mua được trong game, nó yêu cầu người chơi phải tự tay đào ra và thời gian làm mới rất chậm. Hơn nữa rèn vũ khí, tinh luyện anh hùng đều cần dùng đến khoáng thạch, cho nên khoáng thạch chắc chắn là tài nguyên cực kỳ khan hiếm.
Quất một cái là một trăm khoáng thạch, còn tặng cả trường cung cực phẩm, Kỷ Linh chơi game như vậy, thật giống như là… hoàn toàn không nghĩ đến tương lai của mình.
“Bây giờ có thể thầy không cần, nhưng sau này cũng phải dùng cho anh hùng khác của thầy mà đúng không?” Tùy Xán Nùng cứ cảm giác không đúng chỗ nào đó, “Thầy không thể làm từ thiện như vậy mãi được, không nghĩ tới sau này của mình chút nào sao? Vì sao thầy lại muốn tặng cho tôi chứ?”
Thật lâu sau Kỷ Linh vẫn không nói gì, Tùy Xán Nùng cảm giác như cậu đang bị mình tra hỏi.
Tùy Xán Nùng cũng không do dự nữa, chuẩn bị bấm nút “Từ chối” rồi trả đồ về nguyên vẹn. Nhưng mà ngay sau đó, anh lại nghe thấy một câu khiến mình lạnh toát sống lưng —
“… Không vì sao cả, thầy cứ nhận lấy đi, thầy Tùy.” Kỷ Linh trả lời có chút mơ hồ, “Bởi vì tôi thật sự không cần.”
“Hơn nữa sau này chắc là cũng không cần đâu.” Cậu nói.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Kỷ: Tặng nhiều khoáng thạch cho thầy ấy một chút, thầy ấy nhất định sẽ rất vui, sau này ngày nào cũng sẽ tìm mình chơi chung.
Thầy Tùy vẫn trằn trọc khó ngủ đến ba giờ sáng, càng nghĩ càng thấy sợ.
Edited - 01/06/22