Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 71: Chương 71: Mộ phần




Editor: hiimeira

Tô Văn nhếch miệng cười. “Nhưng ta không muốn ở chính phòng, đó là phòng của phụ thân và mẫu thân, nên ta muốn lập bài vị thờ ở đó.” Tô Văn nghiêng đầu, nói: “À, đúng rồi, ta còn đưa phụ thân và Lại đại thúc về nữa.”

Sắc mặt Tô Đại Phúc trắng nhợt, nhớ lúc trước được hai người họ che chắn, tiếng mũi tên cắm phập vào da thịt không ngừng hiện lên trong đầu, bên tai lại văng vẳng tiếng Tô Đại Tráng thấp giọng dặn dò.

Tô Đại Tráng cầu ông mang theo Tiền thị cùng ba đứa nhỏ, sau đó dẫn về Tô gia trang, chỉ cần làm được thì sẽ đem một trong ba mẫu đất còn lại của Tô gia sang cho ông.

Lúc ấy Tô Đại Phúc bị dọa chết khiếp, nên mới không ngừng gật đầu đồng ý.

Sau khi ông thoát được, thấy Tiền thị tràn ngập bi thương nên chẳng dám nhắc tới chuyện báo đáp, ngay cả thê tử cũng không nói.

Sau này, ông vứt bỏ mẹ con Tiền thị lại, ban đầu, Tô Đại Tráng không ngừng xuất hiện trong đầu ông, làm ông có chút hối hận, sợ Tô Đại Tráng tìm ông báo thù.

Đột nhiên sau đó Tô Đại Tráng không xuất hiện nữa, đoán rằng mẹ con Tiền thị chắc không còn nữa. Sau lại nghe nói Tiền thị đã chết, Mộc Lan và Tô Văn, Tô Đào vẫn còn sống, chẳng biết tại sao, ông tìm đủ mọi cách dò la thời điểm Tiền thị chết.

Khi ấy, trên đường chạy nạn phần lớn là hương thân làng trên xóm dưới, chỉ cần nhắc tới, mọi người đều biết một ít.

Bọn họ không rõ Tiền thị mất lúc nào, nhưng năm nhi tử Ngô tri huyện bị giết, đoàn xe bị cướp thì không hề thấy qua Tiền thị.

Chắc khoảng mấy ngày này, mà Tô Đại Tráng sau đợt đó cũng không còn xuất hiện trong mộng của hắn nữa.

Cũng vì chuyện này, ông sợ đến độ chẳng dám ngủ, giờ nghe Tô Văn nói muốn đặt bài vị Tô Đại Tráng vói Tiền thị ở chính phòng, lập tức sợ đến xanh mặt, nói lắp bắp: “Không phải bài vị nên đặt ở từ đường...”

Tô Văn trầm tĩnh nhìn ông. “Phụ thân với mẫu thân ta rất tình cảm, căn phòng này vốn của họ, ta muốn giữ nguyên như vậy, thờ hai người trong đấy, giống như lúc còn sống. Tam bá phụ, ngươi tốt nhất mau dọn đồ đi.”

Hai chân Tô Đại Phúc có chút run rẩy, chẳng buồn suy nghĩ, chỉ ra sức gật đầu.

Tam bá mẫu nhắm mắt, bà biết trượng phu vô năng, chỉ không ngờ vô năng đến vậy.

Hai người bắt đầu vào nhà khuân đồ.

Không còn chỗ đi chỉ còn nước dọn về nhà mình, cũng may hai nhà cách nhau không xa, đồ nhà bà lại chẳng bao nhiêu, chủ yếu dùng đồ có sẵn của nhà Mộc Lan, đến tủ quần áo cũng chẳng chuyển tới.

Tô Văn ngẩng đầu nhìn nhà bà, bĩu môi nói: “Tuy có hư hỏng nhưng không đến mức ở không được, nếu chịu tu sửa, cho dù không có tiền, thì tự mình vào rừng tìm chút gỗ cỏ khô, tu bổ là ở được rồi. Ta thấy bọn họ vốn tham lam.”

Tô Văn cũng chẳng hạ giọng, cho nên không chỉ có đám người Mộc Lan nghe mà Tô Đại Phúc với Tam bá mẫu đang dọn đồ cũng nghe thấy, còn có thôn dân nghe được động tĩnh xúm lại đây cũng nghe thấy rồi.

Năm đó, Tô gia trang chết không ít người, nhiều người lại chuyển đi, rồi có không ít người mới chuyển tới, nên không quen với đám người Mộc Lan, tuy vậy vẫn có người nhận ra, đẩy đám đông chen vào, nhìn thấy Mộc Lan, mắt sáng lên. “Là Mộc Lan hả?”

Mộc Lan ngoái đầu, ánh mắt sáng lên. “Ngươi là Hắc Nữu?”

Hắc Nữu tiến lên ôm lấy Mộc Lan. “Ngươi đừng gọi ta là Hắc Nữu nữa, bây giờ ta có tên rồi, là Hà Hoa.” Nói xong nhíu mày: “Thực ra ta cảm thấy Phù Dung nghe hay hơn, nhưng phụ thân ta nói hai chữ này khoa tay múa chân quá nhiều nên không tốt, đành gọi là Hà Hoa.”

Sắc mặt Mộc Lan cổ quái, rất khẳng định nói: “Hà Hoa dễ nghe hơn Phù Dung.”

Hắc Nữu nghe vậy liền vui vẻ. “Thật sao?”

Mộc Lan gật đầu chắc nịch.

Hắc Nữu nhìn về phía Tô Đại Phúc và Tam bá mẫu đang dọn nhà, kéo Mộc Lan nói khẽ: “Ngươi đuổi bọn họ ra ngoài rồi ư?” Không đợi Mộc Lan trả lời, nàng bĩu môi nói: “Đuổi đi càng tốt, tránh cho phá hư nhà ngươi. Ngươi không biết đâu, trước kia Tam bá mẫu tốt lắm, từ lúc chạy nạn trở về giống như biến thành người khác, cái gì cũng tính toán chi li, cãi nhau với nhiều người trong thôn lắm. Mẫu thân ta nói cũng từ nghèo mà ra, nhưng Tam bá phụ bất tài thì trách ai được? Hơn nữa Đại Bảo và Đại Nữu lớn vậy rồi, không khác gì thiếu gia. Lúc đệ đệ ta năm tuổi đã bị mẫu thân ném xuống đất, Đại Bảo mười tuổi rồi vậy mà không biết gặt lúa, Đại Nữu cũng thế, đã tám tuổi mà chẳng biết nấu cơm.”

Mộc Lan nhíu mày. “Tộc trưởng phân nhà ta cho nhà ông ấy ở thật sao?”

“Nào có? Bọn họ thông báo bát thúc công một tiếng rồi dọn vào ở, khi đó bát thúc công còn nhắc nhở vài câu. Chẳng qua nhà họ nói nhà các ngươi gần nhà bọn họ nhất, hiện giờ nhà bọn họ hư hỏng mà nhà các ngươi lại không có ai, ở tạm một thời gian cũng không sao, còn nói sẽ nhờ người báo tin cho các ngươi.”

Mộc Lan híp mắt, nhìn về phía Lý Thạch, Lý Thạch khóe miệng hơi cong, vậy chẳng phải càng đơn giản?

Mộc Lan hoàn toàn yên lòng, kéo tay Hắc Nữu nói: “Ta đã lâu không quay về, ngươi dẫn ta đi tìm bát thúc công đi, lần này về ta có mang cho cụ vài thứ.”

Hắc Nữu gật đầu, hỏi: “Ngươi trở về còn đi nữa không?”

Mộc Lan bảo Lý Giang và Viện Viện, Đào Tử ở lại trông bọn họ dọn đồ, chớ làm hư hao đồ đạc, còn mình cùng Lý Thạch, Tô Văn xách đồ đi theo sau Hắc Nữu, nghe vậy nói: “Lần này trở về là đưa gia gia nãi nãi cùng phụ thân mẫu thân hồi hương. Đúng rồi, nhà thôn trưởng sao rồi?”

Hắc Nữu liền thở dài. “Nhà thôn trưởng cũng về rồi, có điều Tam thúc thúc đã mất, nghe kể là vì cứu thôn trưởng, thay thôn trưởng ăn một cái cuốc, nên bị đánh vào đầu, đến tối thì không qua khỏi. Lúc thôn trưởng trở về tóc đều bạc hết, để Đạt thúc thúc làm thôn trưởng, giờ ông hay ôm quần áo Tam thúc thúc ngồi ngay cổng thôn, chẳng để ý tới ai. Thôn trưởng thương Tam thúc thúc nhất đó.”

Mộc Lan không lên tiếng.

Năm tai họa, mấy chuyện vui buồn tan hợp như vậy vốn rất bình thường.

Hắc Nữu cũng trầm mặc một chút, lại nói: “Rất nhiều người trong thôn vẫn chưa trở lại, người cũng ít đi, một năm trước chủ nhân miễn địa tô, nên có không ít tá điền đến thuê đất, hiện tại bọn họ ngụ lại trong thôn chúng ta rồi, có thể ngươi nhận không ra đâu. Lúc ấy thấy ngươi chưa trở về, cứ nghĩ ngươi không còn nữa, hại ta khóc một trận, vẫn là nương ta nói ngươi là phúc tinh, không giống mệnh cỏ rác như chúng ta, nên chẳng sao đâu. Quả nhiên, đầu xuân ta nghe nói ngươi vẫn còn sống.”

“Ta nghe nói tri huyện vẫn là lão họ Ngô kia?”

Hắc Nữu thở dài một hơi. “Đừng nhắc đến nữa, mấy năm nay vất vả không thôi, không nộp thuế này thì cũng quyên góp cái kia. Ngô tri huyện dường như điên rồi, ngày ngày phái người truy tìm kẻ từng đắc tội với con lão, còn cho phép người khác tố giác, nói gì mà hễ ai tố giác đúng sự thật thì đều có tiền thưởng, tìm được người đều tống giam không cần biết đúng sai, nghe nói chẳng có mấy người còn sống thoát ra được.”

“Chẳng lẽ Triều đình với quan trên không quản ư?”

“Quản cái gì chứ, hiện giờ huyện thành do lão định đoạt, cho nên các ngươi tốt nhất đừng quay về. Lúc trước có kẻ tố giác nhà các ngươi, Ngô tri huyện lập tức phái người sang, kết quả các ngươi không ở đây, lão mới tạm tha, mấy năm nay mới không có người qua nữa.”

Mộc Lan và Lý Thạch liếc nhìn nhau, đều cho rằng nơi này không thể nán lâu được.

Bát thúc công là lão nhân duy nhất còn sống ở Tô gia, hay tin Mộc Lan và Tô Văn mang gia gia nãi nãi tụi nhỏ trở về, tức khắc rơi lệ, gục xuống bàn khóc nói: “Tam ca, uổng công huynh thông minh cả đời, sao huynh lại đi trước ta chứ?” Lại cười nói: “Lúc trước huynh nói ta sống không thọ.” Rồi lại khóc. “Các huynh đệ đi hết cả rồi, chỉ còn lại mình ta!”

Mộc Lan thấy ông cụ thật sự bi thương, viền mắt không khỏi phiếm hồng, bát thúc bà cũng lau nước mắt, cười gượng nói với Mộc Lan: “Gia gia con lớn hơn bát thúc công vài tuổi, từ nhỏ đã thích ức hiếp ông ấy, toàn là mấy lời con nít, vậy mà ông ấy vẫn còn nhớ mấy chuyện này, đúng là càng già càng muốn quay về lúc nhỏ.”

Mộc Lan gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Bát thúc công khóc xong liền kéo Tô Văn nhìn kỹ, thật lâu sau gật đầu nói: “Vừa nhìn đã biết giống gia gia con, mặt mũi sáng sủa như huynh ấy.” Lại nói: “Sau này con phải nỗ lực đọc sách đấy. Năm đó, gia gia con là người có tiền đồ nhất trong bọn ta, huynh ấy nhặt được một quyển sách rách nát rồi tự mày mò học chữ, sau lại biết tính sổ sách. Nếu chẳng phải trong nhà thật sự không có khả năng, thì thái gia gia đã đưa gia gia con đi đọc sách.”

Tô Văn lần đầu tiên được nghe kể những chuyện này, có hơi sững sờ.

“Vẫn là gia gia con giỏi giang, chỉ thuê đất làm mà tích góp được mấy mẫu đất, còn cho phụ thân con đi học mấy năm, tiếc là, dòng họ nghèo, nhà con cũng nghèo, phụ thân con thông minh đến mấy cũng phải quay về làm lụng. Lúc con được sinh ra, gia gia con đã bàn với mấy lão già bọn ta, sau này phải chu cấp cho con đọc sách, khó khăn thế nào cũng làm. Tô gia chúng ta không thể làm nô tài nhà người khác đời đời kiếp kiếp được, lấy họ người ta làm họ mình!”

Tô Văn mấy máy môi, ánh mắt kiên nghị nhìn ông cụ bạc đầu kéo tay cậu.

Bát thúc công tiếp tục huyên thuyên, chẳng ai cắt ngang lời cụ. “Thế đạo hiện giờ bất ổn, mỗi năm càng thêm loạn, năm này khổ cực hơn năm trước, chẳng ai biết có thể sống đến khi nào, nếu đã vậy, chẳng thà lưu lại mấy mầm mống tốt, tốt xấu gì sau này cũng có người lo hương hỏa...”

Tô Văn đành đè nén chuyện phân chi họ xuống tận đáy lòng, ngoái đầu nhìn tỷ tỷ.

Mộc Lan khẽ gật đầu, ánh mắt ủng hộ, Tô Văn nhếch môi cười, đáp ứng bát thúc công, “Người yên tâm, con nhất định chăm chỉ đọc sách.”

“Được, được lắm, cho dù không đậu công danh, làm chưởng quầy gì đó cũng tốt lắm, có cơm ăn không lo chết đói. Về sau lại sinh một nhi tử thông minh, cho nó đọc sách.”

Tô Văn khẽ nhếch môi.

Còn phải làm mộ phần cho Tô gia gia với Tô nãi nãi, bởi vì vai vế hai cụ lớn nên đích thân bát thúc công ra trận, sai người đi gọi mấy người có tiếng nói trong dòng họ tới.

Phong thủy mộ phần rất được coi trọng, mấy đứa nhỏ Mộc Lan lại không hiểu mấy thứ này, bát thúc công sợ bọn nhỏ bị người ta lừa gạt, tự thân xuất mã nói: “Lúc mấy lão già bọn ta còn sống, thường hay nói về nơi mình muốn chôn khi mất. Tam ca vốn đã chọn cho huynh ấy một nơi tốt.” Nói xong chỉ một góc bàn nói: “Trên sườn núi phía Đông Bắc cổng thôn, năm đó Tam ca chọn chỗ đó, ta thấy nên chôn ở đó đi.”

Vài người trong dòng họ không mấy vui vẻ.

Trước kia, bối phận Tô gia gia lớn, lại là người có tài cán hiếm có trong tộc, vì vậy địa vị rất cao, ông chọn nơi đó đương nhiên không sao.

Nhưng bây giờ Tô Đại Tráng đã chết, chỉ để lại đứa con trai vài tuổi, bọn họ vốn muốn lấy miếng đất đấy để lại cho mình mà.

Bát thúc công thấy bọn họ không vui, nghiêm mặt nói: “A Văn là người đọc sách, sau này cũng là nhân tài, mảnh đất tốt này để cho Tam ca, Tam tẩu cũng chôn ở đó luôn. Phía tây đối diện là của ta, không ai được cướp, chôn Đại Tráng với tức phụ nó ở phía sau Tam ca, coi như là cả nhà đoàn tụ.”

Mấy người trong dòng họ đều đen mặt, miếng đất có phong thủy tốt nhất trong thôn cứ vậy mà bị chia hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.