Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 70: Chương 70: Nhà cửa




Editor: hiimeira

Gia tộc nhiều thế hệ không tránh được phiền phức, lúc này không thể thoát khỏi việc phân chi, dòng họ Lý vẫn chưa hưng thịnh đến độ phân chi, nhưng nếu hậu nhân cảm thấy hương hỏa tổ tiên hiu quạnh thì có thể đề nghị phân chi.

Mộc Lan tuy không tin mấy chuyện này, nhưng cổ nhân thật sự rất coi trọng hương khói sau khi mất.

Quả nhiên, tối đó Lý Thạch và thái thúc công nhốt trong phòng nói chuyện rất lâu, lúc bước ra khẽ gật đầu với Lý Giang, tỏ ý chuyện đã thành.

Vì chuyện phân chi, thái thúc công gọi toàn bộ người trong dòng họ đến tụ họp, thông báo chuyện này, cuối cùng nói: “Chi họ Nhị thúc mặc dù đã phân ra, nhưng vẫn là người trong dòng họ Lý chúng ta, mọi người vẫn phải tương trợ lẫn nhau.”

Những lời này nói cho người trong họ Lý nghe, chẳng thà nói cho Lý Thạch và Lý Giang nghe.

Chuyện đã định, ngày hôm sau, thái thúc công ở từ đường phân ra một phần gia phả, ghi chép rõ ràng, sau đó chọn ngày chôn cất cha mẹ Lý Thạch, tiếp đó lại chủ trì thỉnh bài vị, Lý Thạch cầm lấy bài vị thuộc về chi họ bọn hắn, cũng chính là bài vị tổ phụ, tổ mẫu, cha mẹ hắn. Sau đó cùng Mộc Lan đến Tô gia trang.

Tình hình ở Tô gia trang thì đơn giản hơn Lý gia trang nhiều.

Sỡ dĩ Tô gia trang có tên gọi này là bởi vì hai phần ba đất đai trong thôn thuộc về Tô gia ở phủ thành, thôn dân ở đây hầu như là con cháu của nô bộc trong Tô gia, đã thuê đất Tô gia nhiều đời nay.

Tuy họ Tô là danh gia vọng tộc nhưng nhân khẩu ở Tô gia trang lại không nhiều.

Tổ tiên Tô gia từng là một kẻ ăn mày không cha không mẹ, vì trung thành tận tâm nên được ban họ Tô, sau này con cháu ông xuất phủ để tự chuộc tội, đến nơi đây thuê đất trồng trọt, kéo dài mấy đời cuối cùng cũng tích cóp được chút của cải, có thể ấm no dư dả đôi chút.

Nhà cửa Mộc Lan sớm bị người khác chiếm mất, lúc xe ngựa đậu trước nhà nàng, Tam bá mẫu có chút ngượng ngùng đứng ngay cửa.

Mộc Lan nhìn bà, khóe miệng giật giật, cũng lười vờ vịt, chỉ hỏi: “Sao Tam bá mẫu ở đây?”

“Mộc Lan đã về.” Tam bá mẫu cười gượng. “Ta không biết ngươi về, cho nên...”

Mộc Lan nhìn nhà Tam bá mẫu ở cách vách, lúc này mới phát hiện nhà bà lụp xụp đi nhiều. Mấy năm trước, nhà Mộc Lan từng tu sửa qua, vẫn còn tốt. Vậy đây là thấy nhà nàng đi vắng cho nên vào nhà nàng ở?

Tam bá mẫu thấy Mộc Lan im lặng, thở dài một hơi, không nói nữa, chỉ đứng đó nhìn. Đôi mắt nhìn Lý Thạch còn mang theo chút tò mò.

“Tam bá mẫu, ngươi xem bọn ta đã về, vậy các ngươi...”

Tam bá mẫu xấu hổ, hỏi: “Vậy khi nào các ngươi đi?”

Mộc Lan híp mắt, chẳng lẽ Tam bá mẫu muốn đợi bọn họ đi rồi tiếp tục ở nhà nàng hay sao?

Mộc Lan nổi cơn giận, năm đó đi không từ biệt, cái ngữ ham sống thất hứa Mộc Lan có thể bỏ qua, cùng lắm sau này không qua lại là được, nhưng chuyện này là sao đây? Đây là nhà nàng, sao có thể chiếm nhà nàng như thế? Lúc trước nhà bà vào ở cũng chẳng hỏi qua ý kiến nàng.

Mộc Lan thản nhiên nói: “Lần này ta đưa gia gia, nãi nãi, phụ thân và mẫu thân trở về, có thể không đi nữa.”

Vẻ mặt Tam bá mẫu cứng đờ, cắn chặt răng, nói: “Vậy ta dọn đông phòng cho các ngươi nha?”

Tô Văn cau mày, la lên: “Tỷ, nhà chúng ta rốt cuộc ở đâu vậy? Ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Mộc Lan nhìn Tam bá mẫu, chỉ căn nhà sau lưng bà nói: “Bệnh hay quên của đệ sao lại nặng như vậy? Mới đi không bao lâu đã không nhớ rõ nhà nữa ư?”

Mộc Lan mặc Tam bá mẫu bước vào nhà, mở cửa chính phòng, thấy chăn trải trên giường, lửa giận trong lòng càng tăng, ánh mắt liếc quanh phòng, cái tủ của hồi môn của mẫu thân nàng, cái giá, bức bình phong gỗ chính tay phụ thân đóng cho mẫu thân nàng đều ở đây, nhưng tất thảy đều bị người khác xài.

Mộc Lan chẳng hề che giấu lửa giận, xoay người lạnh lùng nhìn Tam bá mẫu. “Lúc Tam bá mẫu xài không thấy sợ sao? Đây chính là phòng của phụ thân mẫu thân ta!”

Sắc mặt Tam bá mẫu tái nhợt như tuyết.

Mộc Lan mở cổng. “Lấy hết đồ của các ngươi đi, đồ trong nhà ta không ai được động vào.”

Tam bá mẫu hít sâu một hơi, trấn an nói: “Mộc Lan, nhà này được người trong tộc phân cho bọn ta ở...”

“Ồ?” Mộc Lan sắc bén nhìn bà. “Nhưng khế đất trên tay ta, Tam bá mẫu, ngươi nên biết, Mộc Lan ta chẳng phải người tốt gì, chiều nay ta muốn vào ở, nếu ngươi không dọn đi, ta lập tức đến huyện thành tìm nha dịch.”

Tam bá mẫu cũng tức giận, thấy Mộc Lan không có ý nhượng bộ, mặt lạnh nói: “Mộc Lan, tri huyện hiện giờ vẫn là lão họ Ngô kia, ngươi không đi cáo trạng còn tốt, nếu đi, chỉ sợ vào được chứ không ra được. Mấy năm nay, lão họ Ngô kia vì tìm hung thủ giết nhi tử lão mà sắp biến thành biến thái, truy tìm bằng được kẻ đã từng đắc tội với con lão. Lúc trước chuyện gia gia ngươi ầm ĩ như vậy, ngươi cho rằng lão sẽ không nhớ rõ các ngươi ư?”

“Ngươi muốn đi cáo trạng sao?” Mộc Lan nén lửa giận, trong mắt chẳng còn cảm xúc nhìn bà.

Tam bá mẫu thở dài nhẹ nhõm, ôn nhu nói: “Mộc Lan, Tam bá mẫu không có ý đó, ngươi cũng thấy rồi đó, năm ngoái nổi bão, nhà ta hư hỏng hết rồi, dòng họ thấy bọn ta khó khăn, nên mới phân nhà ngươi cho bọn ta ở, dù sao các ngươi cũng không ở bao lâu, vậy tạm thời ở đông phòng đi, nếu không chịu thì bọn ta dọn đến đông phòng, nhường chính phòng cho các ngươi ở?”

“Ai phân nhà ta cho các ngươi ở?”

“Sao cơ?”

“Là ai, ai có quyền phân nhà ta?”

Lý Thạch thấy Mộc Lan nắm chặt hai tay, sợ nàng mất bình tĩnh, vội tiến lên giữ chặt Mộc Lan. “Mộc Lan, không cần nhiều lời với bọn họ, loại người vong ân phụ nghĩa không đáng để ngươi phí lời, trực tiếp tìm tộc trưởng trình báo, để ông ta giải quyết.”

Sắc mặt Tam bá mẫu chuyển từ trắng sang xanh, chuyện bà lo sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Sau khi quay về Tô gia trang, Tam bá mẫu vẫn luôn lo sợ Tiền thị và Mộc Lan cũng sống sót quay về. Nếu vậy, nhà bà không sống ở đây nổi nữa, chung quy vong ân phụ nghĩa chả phải thanh danh tốt lành gì.

Nhưng bà đợi mãi cũng chẳng thấy người trở về, tâm có chút buông lỏng.

Sau xuân lại bận bịu, vì tai họa năm đó nên nhà bà đã bán hết ruộng đất, chỉ còn cách thuê đất trồng trọt, bà chợt nhớ tới nhà Mộc Lan có để lại mấy mẫu ruộng.

Ở Tô gia trang, thân cận với nhà Mộc Lan nhất là nhà bà, xét cả về quan hệ lẫn huyết thống, gia gia Mộc Lan chính là huynh đệ ruột với cha chồng bà. Nhà Mộc Lan không ở đây, mấy mẫu ruộng đó nên được nhà bà kế thừa, chí ít phần lớn đất phải được nhà bà thửa hưởng.

Tam bá mẫu bảo Tô Đại Phúc đi tìm tộc trưởng.

Nào ngờ Tô Đại Phúc vừa đi, chưa đến mấy ngày nhà bà phát hiện đất nhà Mộc Lan bị xới, lúc ấy bọn họ cho rằng đất nhà Mộc Lan bị người khác chiếm, liền nổi đóa. Sau khi nghe ngóng mới biết là Điền Tam ở thôn Tiểu Linh làm, chạy đi hỏi thăm mới hay tin Mộc Lan chưa chết, đệ đệ muội muội nàng cũng chưa chết, hiện đang ở phủ thành, ba mẫu đất này là cho Điền Tam thuê.

Biết Tiền thị cũng qua đời, Lại Ngũ lại không đi chung với Mộc Lan, lúc ấy bà sợ nhất sẽ có một ngày Mộc Lan trở về, đem chuyện lúc trước nói ra.

“Ngươi, ngươi là ai?” Tam bá mẫu có chút kinh nghi nhìn Lý Thạch.

“Là ai liên quan gì đến ngươi?” Tô Văn đã sớm nóng giận. “Một câu thôi, các ngươi dọn hay không dọn? Hiện giờ cho các ngươi dọn là đã nhẹ nhàng rồi, nếu vẫn không dọn bọn ta sẽ không khách khí đâu.”

Mộc Lan vốn cho rằng về Tô gia trang sẽ đơn giản hơn nhiều, dù sao Tô gia cũng không phức tạp như Lý gia, nhưng ai ngờ nhà nàng lại bị người khác chiếm. Nhớ tới bà nói chữ 'năm ngoái', khi đó Điền Tam đã giao địa tô cho bọn họ, xem ra lúc đó vẫn chưa xảy ra chuyện, nên Điền Tam mới không báo.

Mộc Lan nhìn Tam bá mẫu sắc mặt tái nhợt, xoay người rời đi, nếu đã biết đối phương sợ nhất điều gì, nàng cũng chẳng cần lãng phí thời gian lý luận với đối phương làm gì.

Tam bá mẫu vội cản nàng. “Mộc Lan à, ngươi đừng có xúc động, khi đó ngươi vẫn là đứa bé, có vài chuyện nói ra chưa chắc có người tin...”

“Tam bá mẫu nghĩ lời trẻ con nói không đáng tin sao?” Mộc Lan khựng lại, tỏ vẻ ngờ vực, lại như chế giễu nói: “Cơ mà ta nghe nói lời trẻ con nói mới đáng tin nhất, tại trẻ con không biết nói dối.”

Thấy Tam bá mẫu càng hoảng loạn, bèn nói: “Hơn nữa, đâu phải chỉ có trẻ con mới biết nói, chẳng phải lúc ấy cũng có người lớn sao?”

Tam bá mẫu nhất thời khiếp sợ.

Người lớn? Là ai?

Khi ấy xung quanh đó đều là nạn dân, nhà bà căn bản chẳng thèm cân nhắc xung quanh có ai quen biết mình không, bởi người quá đông, lại còn người không ra người quỷ không ra quỷ, làm gì có ai đang đi tìm người?

Nhưng lúc nhà bà bỏ đi thì Lại Ngũ vẫn còn đó!

Lại gia tuy nghèo, nhưng thanh danh hai huynh đệ không tồi, vừa hiếu thuận vừa giữ chữ tín. Nếu Lại Ngũ đứng ra, vậy mọi chuyện xong rồi.

Tam bá mẫu khép môi, thấy Mộc Lan muốn đi, cuống quít nắm tay áo nàng, thật lâu sau mới nói: “Dọn, ta dọn, chỉ là nhất thời không có nơi nào để đi, đứa bé ngoan, đệ đệ muội muội ngươi vẫn còn nhỏ mà, cho bọn ta thêm hai ngày nữa đi?”

Mộc Lan sắc bén nhìn bà, nhả từng chữ: “Ta chỉ chờ ngươi đến lúc mặt trời lặn, dọn hay không do ngươi!“. Kiếm Hiệp Hay

Tam bá mẫu nghẹn họng, không khỏi phát hỏa, bà nhường rồi lại nhịn, vậy mà Mộc Lan cứ chèn ép mãi.

Lúc Tô Đại Phúc trở về thấy trước cổng nhà đậu hai chiếc xe ngựa, có chút tò mò vừa đi vừa mở miệng hỏi: “Mẹ bọn nhỏ, ai đến vậy?” Vừa rẽ vào nhà thì thấy Mộc Lan đứng giữa sân, phía sau nàng là mấy đứa nhỏ.

Tô Đại Phúc chột dạ, cái cuốc trong tay bất giác rơi xuống đất, tiếng động phát ra khiến ông lấy lại tinh thần. “Là, là Mộc Lan à!”

Mộc Lan lạnh lùng nhìn bà.

So với Tam bá mẫu, nàng càng chán ghét hạng nam nhân như vậy.

Tam bá mẫu mặc dù khôn lỏi nhưng cũng vì con cái, còn gã nam nhân này thì sao?

Trước kia sống trong thôn còn chưa nhận ra, đến khi chạy nạn lúc nào cũng trông cậy vào thê tử và người khác, còn hứa hẹn không khác gì đánh rắm.

Nàng biết, dọn vào Tô gia hơn phân nửa là ý Tam bá mẫu, thế mà gã nam nhân này nhất quyết không cản lại. Chuyện này có truyền ra đi nữa, thì gã cũng chẳng sai, đều do Tam bá mẫu đầu têu, theo nàng thấy, hạng nam nhân như này mới đáng hận nhất.

Mộc Lan dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Nếu đã về, vậy mau dọn đi, đỡ phải lố giờ.”

“Dọn?” Tô Đại Phúc có chút hoang mang. “Dọn gì cơ?”

Lý Giang cười nhạo một tiếng. “Đương nhiên là dọn nhà, Tô đại thúc, hình như đây không phải nhà ngươi, giờ Tô Văn đã về, hắn muốn ở nhà mình, làm gì có đạo lý ngủ ở phòng cho khách.”

Tô Đại Phúc cười lấy lòng. “Không sao, bọn ta ngủ ở phòng cho khách, nhường chính phòng cho A Văn và Mộc Lan.”

Sắc mặt mọi người trở nên đặc sắc, có chút kinh ngạc trước độ kỳ cục của Tô Đại Phúc.

Tam bá mẫu ở một bên không lên tiếng, bà chỉ hy vọng có thể tranh thủ một chút, ngoài nơi này nhà bà thật sự không còn chỗ ở.

Nhà bà tồi tàn kinh khủng, hiện giờ thì vẫn ngủ được, nhưng một khi trời đổ mưa hoặc trở lạnh tí thì chắc chắn không được, khổ nỗi nhà bà làm gì có tiền tu sửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.