Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Vương thị nghe nói tin tức này. Nghĩ tới, người sắp chết khẳng định không thể sinh hoạt vợ chồng, như vậy, nhà hắn lại có khả năng tiếp nhận hài tử trong bụng mình. Mình không chỉ có thể bình an sinh hạ hài tử, còn có thể cho hắn (nàng) một thân phận hợp pháp...
Vì vậy, Vương thị vụng trộm đuổi theo người nhà kia, đưa ngân phiếu mười lượng bạc cho bọn họ, bản thân nguyện ý gả đi Trần gia, lại nói bản thân biết việc thêu thùa, có thể kiếm được tiền xem bệnh cho hắn, nhưng nhất định phải nhận thức hài tử trong bụng nàng...
Mười lượng bạc kia là Trần Thế Anh vụng trộm bí mật tích góp được, để Vương thị bảo quản. Thời điểm nàng về nhà mẹ đẻ, liền cầm đi.
Đinh thị vừa nghe Trần gia thật có thể lấy ra mười lượng bạc, cao hứng không thôi. Mụ bán Vương Quyên Nương, nhiều nhất chỉ có thể bán bốn tới năm xâu tiền. Vì nhiều ra đến năm đến sáu lượng bạc, mụ cũng bất chấp tộc huynh Triệu thị dặn dò nhất định phải bán Vương thị đi địa phương xa, mà bán cho Trần Danh trấn bên cạnh...
Vương thị tiếp tục từ từ kể ra hết, đương nhiên rất nhiều chỗ bà không có ý tứ nói ra khỏi miệng, nhưng Trần A Phúc não bổ ra được.
Trần A Phúc chảy lệ, Trần Thế Anh cũng che mặt mà khóc.
Cuối cùng, Vương thị dùng khăn lau khô nước mắt, đợi tâm tình bình tĩnh trở lại nói: "Trời cao có mắt, bệnh quản gia của ta dần dần khá hơn, chúng ta còn có một đứa con trai A Lộc. Quản gia của ta đối với A Phúc vô cùng tốt, coi như chính mình sinh. Cho dù A Phúc từng có chút bệnh, trước đến giờ hắn cũng chưa từng ghét bỏ qua. Vì xem bệnh cho A Phúc, vì tương lai A Phúc có người dưỡng lão, một nhà chúng ta ăn mặc tiết kiệm, hắn không hề một câu oán hận... Có đôi khi ta cũng sẽ nghĩ tới, so hai nhà với nhau, càng cảm thấy được tiến vào cái nhà này là ông trời chiếu cố đối với ta cùng A Phúc. Chúng ta mặc dù không giàu có dư dả, nhưng người một nhà cùng hòa thuận vui vẻ. Không chỉ chịu đựng qua thời gian gian nan nhất, hiện tại lại trải qua cuộc sống không lo ăn mặc." Ánh mắt của bà chuyển tới Trần Thế Anh, tiếp tục nói: "Anh đệ, hôm nay sỡ dĩ ta nói ra toàn bộ chuyện này, chính là muốn nói cho đệ biết, chỉ có cái nhà này cho ta và A Phúc ấm áp mà nhà khác không cho được, còn có tôn trọng..."
Trần Thế Anh sớm đã lệ rơi đầy mặt, hắn móc khăn ra lau khô nước mắt, nói: "Tỷ, nghe mấy lời này của tỷ, đệ xấu hổ vô cùng. Không nghĩ tới, nương đệ, còn có Đường gia, kể cả kế mẫu của tỷ, thế nhưng có thể tổn thương tỷ như thế. Là đệ không tốt, khi đó niên thiếu ngu ngốc, không có năng lực bảo vệ tỷ, để cho tỷ mang mang thai rời đi nhà đệ. Đệ lại thực xin lỗi Phúc nhi, vốn hẳn nên là đích trưởng nữ ôm vào trong ngực yêu thương, lại ở trong nhà người khác làm khuê nữ nhà người khác lớn lên... Trước khi cha đệ qua đời, từng kéo tay đệ giao phó hai chuyện. Kêu đệ nhất định phải rời xa tộc thân Triệu gia, về nhà cũ Hồ An định cư. Lại để cho đệ đối xử tử tế với tỷ tỷ, nói nếu tỷ có thể liên tục ở bên cạnh