Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trần A Phúc nói: "Trần đại nhân, xem ra là ngài không biết rõ một nhà chúng ta trước kia sống như thế nào. Nếu như biết rõ, cũng sẽ không nói như vậy. Một nhà bốn người chúng ta, cha ta có bệnh phổi, không thể làm việc nặng, còn phải ăn ngon. A Lộc té gẫy chân, Đại Bảo lại nhỏ, ta còn là một ngốc tử. Một nhà năm miệng ăn chúng ta, chỉ dựa vào việc thêu thùa của nương và địa tô bốn mẫu ruộng mà sinh sống, ở toàn bộ Hưởng La thôn đều là gia đình nông dân nghèo rớt nhất.
Ông trời rủ lòng thương xót, đầu óc ta dần dần tỉnh táo. Nhìn đến nương ta chưa từng buông bỏ cho qua chữa bệnh cho ta, nhìn đến cha ta thà rằng ủy khuất đệ đệ cũng không ủy khuất ta, chứng kiến đệ đệ tuổi còn bé lại què chân vì trong nhà làm việc phân ưu, chứng kiến Đại Bảo nho nhỏ dè dặt hầu hạ ta, nhìn thấy trong nhà có một chút thức ăn ngon chỉ cấp cho cha ta và ta... Chứng kiến người một một nhà nghèo rớt dạng này lại tương thân tương ái, ta có lý do gì trốn ở trong nhà khiến bọn họ đối đãi với ta như thế?
Ta nguyện ý dùng hai tay cùng trí tuệ của ta để cho người nhà qua ngày tốt lành, để nương không cần quá vất vả, để cha không cần quá quan tâm, chữa lành đệ đệ què chân sớm một chút, để cho Đại Bảo sống cuộc sống bình thường hài tử nên có... Ta dạy Sở đại cô nương may vá, bán bức tranh thêu và thiết kế cho thêu phường, cũng cùng người khác hợp tác mở tửu lâu, chút ít này là dựa vào trí tuệ cùng cần cù của ta, không ăn trộm không cướp không tham lam, không có gì để mất mặt. Ta không phải là đích trưởng nữ cái gì, không thể nào trốn ở trong hậu trạch có cuộc sống kim tôn ngọc quý."
Trần Thế Anh lại hồng vành mắt, thở dài nói: "Phúc nhi, cái nhà này cho con nhiều quan tâm cùng ấm áp như vậy, con làm như thế, là đúng." Rồi nói với Vương thị: "Tỷ cũng đừng khổ sở, đệ không có trách tỷ, lại không có lý do gì trách tỷ. Hai người ở dưới điều kiện gian nan như thế, còn đối xử tử tế với Phúc nhi như vậy, đệ cảm ơn tỷ, cảm ơn tỷ phu, cảm ơn." Nói xong, còn đứng dậy xá dài với Vương thị.
Vương thị thấy vậy, vội vàng nghiêng nghiêng người né đi.
Rồi Trần Thế Anh nói với Trần A Phúc: "Phúc nhi, ta là cha con. Con, nguyện ý cùng cha về nhà sao? Nếu như đích xác không muốn ở trong cái nhà đó, sống ở tại nơi này cũng có thể, chỉ ngẫu nhiên đi trong nhà vui đùa một chút, bồi bên cạnh cha. Như thế nào?"
Trần A Phúc đương nhiên không thể nào về cái nhà kia, nhưng rất hiếu kỳ Trần Thế Anh sẽ cho mình một cái thân phận gì, sẽ không lại não rút muốn ra cái biện pháp "Song sinh nữ". Liền hỏi: "Về nhà? Ngài để ta lấy thân phận gì về nhà? Nương ta khi đó thân phận cũng không có chứng thực, cũng không thể nói ta là con gái riêng của ngài đi."
Trần Thế Anh thở dài một hơi, nói: "Khi đó là ta xem xét không chu đáo, không biết rõ nương ta cũng không đi huyện nha thượng đương cho tỷ tỷ, còn vẫn cho là tỷ chính là thê tử danh chính ngôn thuận của ta... Cho đến khi tỷ bị đuổi đi mới biết được tình hình thực tế, nhưng đã là quá muộn. Nương ta làm rất nhiều chuyện sai, nhưng bà chung quy là nương của ta,