Hứa Thảo vẫn còn dư
lại một ít khoai tây, bởi vì nàng không bán hết sạch cho tửu lâu Nhạc
Phong mà để lại hơn bốn trăm cân, chủ yếu là giữ lại để mùa Đông ăn, rồi làm giống qua năm trồng tiếp, với cả còn phải mang qua cho Dương gia
một ít.
Thẩm thị mấy ngày nay cũng không qua lấy khoai tây, nghe
nói đại tẩu nhà mẹ đẻ nàng ta sinh con, Thẩm thị mang theo Quân ca nhi
về đó ở vài ngày.
Mùa Thu trời tối nhanh, sắc trời vừa nhá nhem,
Phú Quý đã đi săn về, hai người ăn cơm, thương lượng một chút chuyện đem khoai tây cho Dương gia, tất nhiên sẽ cho Dương gia số lượng nhiều hơn
những hộ khác, Hứa Thảo dự tính mang qua một trăm cân. Nàng nhắm chừng
nhiêu đó cũng có thể trồng hơn tám phần đất. Năm nay Hứa Thảo cùng Lí
thị trồng không nhiều, cho nên số lượng dư ra bán cho mọi người làm
giống hơi ít, đành chờ qua năm nhà nào cũng trồng sẽ có đủ giống trồng
trên diện rộng hơn.
”Được, chúng ta mau ăn cơm cho xong rồi mang
khoai tây qua đưa cho cha, trước đó hai ngày tình cờ gặp cha trên đường, ông cũng nói qua với ta về chuyện này.” Phú Quý đáp.
Ăn cơm
xong, hai người mang theo Miêu Miêu, Phú Quý vác một bao khoai tây to đi về phía Dương gia. Khi họ đến một nhà Dương gia cũng đang ăn cơm, xem
ra bữa cơm này chắc là do tiểu An và Ngưu thị làm rồi.
Nhìn thấy
Phú Quý và Hứa Thảo, Tiểu An vội đứng lên, mang hai cái ghế con ra, nhìn hai người cười nói: “Đại ca, đại tẩu nhanh ngồi đi.”
Dương lão cha nhìn bao khoai tây, nói: “Bao này nhiêu cân đây? Đợi lát nữa ta bảo nương các ngươi đưa tiền.”
”Cái gì?” Trần thị đang vùi đầu ăn nghe vậy mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mắt mở to trừng Phú Quý nói: “Mang đồ cho cha nương còn muốn lấy tiền sao?”
Hứa Thảo vội trả lời: “Nương, ngài đừng hiểu lầm. Tất nhiên bọn con sẽ
không lấy tiền.” Bạc này làm sao nàng dám lấy, tuy nói Trần thị không ra gì nhưng Dương lão cha là phụ thân của Phú Quý, nếu dám lấy số tiền này để người ngoài biết được sẽ bị mắng đồ bất hiếu.”
Trần thị nghe
vậy mới vừa lòng gật đầu: “Như vậy là tốt, bất quá nhiêu đây khoai tây
có phải là quá ít không? Sang năm sợ là trồng không được một mẫu.”
”Nương, nhiêu đây vẫn là nhiều rồi, trong thôn mỗi nhà chỉ có hai ba chục cân
thôi, so với của ngài còn kém xa.” Không đợi Hứa Thảo nói gì, Tiểu An đã mở miệng xen vào.
”Đúng vậy, nương, ta phân chia cho mọi người trong thôn xong, trong nhà cũng không còn dư lại bao nhiêu.”
Trần thị bĩu môi, không nói chuyện. Dương lão cha xem thấy vậy, quay sang
hỏi hai người: “Các ngươi ăn chưa? Nếu chưa thì mau ngồi xuống ăn cơm
luôn đi.”
”Cha, chúng con ăn qua rồi, mọi người mau ăn đi thôi.”
Mọi người đang nói, bỗng nhiên trong buồng truyền đến tiếng trẻ sơ sinh
khóc lớn, là tiếng của Quế Hoa, Miêu Miêu ngẩng đầu hai mắt trông mong
nhìn Hứa Thảo, tỏ vẻ muốn đi xem em bé.
Vừa nghe thấy tiếng khóc, Ngưu thị cùng Trần thị đều thay đổi sắc mặt. Ngưu thị bất an liếc Trần
thị một cái, từ sự việc hôm nàng ta sinh đến giờ nàng ta trở nên ngoan
ngoãn hơn rất nhiều, cũng không dám cãi lại Trần thị nữa. Trần thị lúc
này, mặt đen lại lầm bầm: “Con nhóc chết tiệt lại khóc, cả ngày lúc nào
cũng khóc không ngừng, nhức hết cả đầu.”
”Nó chỉ là đứa bé sơ sinh thì biết cái gì mà bà mắng nó.” Dương lão cha không quen nhìn Trần thị như vậy, nhíu mày trách cứ.
Ngưu thị sắc mặt có chút khó coi, cuống quít đứng lên nói: “Cha, nương, con đi nhìn con bé một chút.”
”Đi đi, mau đi đi, đúng là cái đồ bồi tiền hóa.” Trần thị tức giận mắng.
Sau khi Ngưu thị rời khỏi, mọi người cũng không có nói gì nữa, Miêu Miêu
lặng lẽ kéo góc áo của Hứa Thảo, nhỏ giọng nói: “Nương, con muốn đi xem
muội muội.”
Hứa Thảo nghe vậy nói qua với mọi người một câu liền
mang Miêu Miêu đi qua phòng Ngưu thị. Gõ cửa hai cái, Hứa Thảo mới dắt
Miêu Miêu tiến vào. Ngưu thị đang cho con bé uống sữa, sắc mặt có chút
khó coi, nhìn thấy Hứa Thảo và Miêu Miêu đi vào ngượng ngùng gọi một
tiếng đại tẩu rồi im lặng.
”Thế nào, con bé vẫn khỏe chứ?” Hứa
Thảo mở miệng hỏi. Miêu Miêu vội vàng tiến lên, sờ sờ cánh tay trắng
trẻo nhỏ bé lộ ra bên ngoài, mềm mềm. Đụng đến tay muội muội nhỏ, quá
mềm nên Miêu Miêu cũng nhịn thở sợ làm em bé sợ.
”Không có việc gì cả, do đói bụng mà thôi.”
Hứa Thảo cũng gật đầu, liền trầm mặc không lên tiếng, nàng cùng Ngưu thị
quan hệ không tốt lắm, hôm nay chỉ là mang Miêu Miêu vào xem Quế Hoa mà
thôi.
Quế Hoa uống sữa no mới quay đầu nhỏ sang Hứa Thảo và Miêu Miêu, nhìn thấy Miêu Miêu thì cười toe toét.
Cùng Ngưu thị ngồi một lát, bên ngoài truyền đến tiếng Phú Quý gọi nàng trở
về, Hứa Thảo chào qua Ngưu thị một tiếng rồi bế Miêu Miêu đi ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa phòng, phía sau liền vang lên giọng Ngưu thị: “Đại
tẩu, muội... muội có thể hay không thương lượng chút chuyện với tẩu?”
Hứa Thảo xoay người, nghi hoặc nhìn Ngưu thị.
Ngưu thị có chút xấu hổ, bàn tay đang bế Quế Hoa nắm lại thật chặt, trầm mặc một lát mới nói:
”Đại tẩu, muội... muội nghĩ mượn tẩu chút bạc. Muội cùng với Tiểu Đồng muốn
chuyển ra ngoài sống, tẩu cũng biết nương là dạng người gì rồi đó, muội
bây giờ không có thể nào có thể sống hòa bình một nhà với nương được
nữa. Muội có nói qua với nương là muốn ở riêng, bà nói sẽ không chia cho bọn muội một phân tiền nào, còn bắt muội và Tiểu Đồng chuyển ra ngoài
sống. Đại tẩu, muội... muội cũng là bất đắc dĩ mới mở miệng vay tiền
tẩu.”
Hứa Thảo nghe xong có chút khó xử.
”Đại tẩu, muội
biết trước kia là muội không đúng, khi đó còn chưa suy nghĩ chín chắn,
mong tẩu có thể tha thứ, còn việc mượn tiền thì sau này muội và Tiểu
Đồng chắc chắn sẽ trả cho tẩu. Nếu là không chuyển ra ngoài được, muội
sợ muội sẽ điên mất.” Ngưu thị vừa nói vừa khóc, “Vốn là ngày trôi qua
không quá tốt, bây giờ nương thấy muội sinh nữ nhi càng không cho sắc
mặt tốt, đại tẩu, tẩu liền giúp ta đi.”
Hứa Thảo cũng hiểu được
tính tình của Trần thị, không có nhiều người có thể chịu được bà ta.
Thẩm thị tính tình tốt, lại sinh được cháu trai bà ta mới dễ chịu hơn
một chút. Ngưu thị tính tình lại có chút chua ngoa, từ nhỏ được mọi
người nuông chiều, tự nhiên sẽ không chịu được việc bị đối xử quá đáng
như vậy. Hai người nếu mà còn ở cùng nhau thì kiểu gì cũng gà bay chó
sủa, nếu một ngày nhẫn không được nữa thì có thể đánh nhau không chừng.
Nhưng là, Ngưu thị là người tính toán lại nhỏ nhen, Hứa Thảo căn bản không
tin tưởng nàng ta. Nghĩ một lát, nàng nói: “Chuyện vay tiền này tam đệ
có biết không?”
Ngưu thị nói chuyện ở riêng thì nàng tin, nhưng
là nếu Tiểu Đồng muốn chuyển ra ngoài, tính vay tiền chắc chắn sẽ tìm
Phú Quý hỏi, sẽ không để cho Ngưu thị tự mình đi hỏi thế này. Nếu Ngưu
thị mượn, một là dùng để ở riêng hai là nàng ta cần tiền dùng, hoặc là
Tiểu Đồng không đồng ý hỏi vay tiền Phú Quý.
Ngưu thị cúi đầu,
một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Việc này tướng công còn không biết.
Đại tẩu, kỳ thật tướng công không muốn muội hỏi mượn tiền tẩu, hắn nói
chờ một thời gian, chờ hắn buôn bán lời chút bạc rồi chuyển ra ngoài,
nhưng căn bản muội không chịu nổi nương nữa, nên không còn cách nào khác mới hỏi tẩu.”
Hứa Thảo gật đầu, lần này thì nàng tin Ngưu thị
nói thật. Nhưng cho dù là vậy nàng cũng không tính cho nàng ta vay, trừ
khi Dương Tiểu Đồng chính miệng hỏi mượn.
Nghĩ xong, Hứa Thảo
liền nói: “Tam đệ muội, nếu tam đệ không đồng ý cho ngươi vay, ta xem
như thế này đi, chờ hai người các ngươi thương lượng xong xuôi bảo hắn
trực tiếp tìm Phú Quý đi.”
Nàng đã nói rất rõ ràng rồi, muốn vay
tiền, có thể, bảo Dương Tiểu Đồng đi gặp trực tiếp Phú Quý, hai huynh đệ bọn họ tự thương lượng.
Ngưu thị ngẩn người, nhíu nhìu mày, có
vẻ không hiểu vì sao nàng ta đã ăn nói khép nép như vậy mà Hứa Thảo vẫn
không cho mượn tiền. Nàng ta đều nói thật, sau này cũng nhất định sẽ
trả. Thôi, có lẽ nên thương lượng với tướng công rồi bảo hắn tìm đại ca
mượn vậy. Nghĩ thông suốt, Ngưu thị thở dài nói:
”Một khi đã vậy, muội sẽ thương lượng cùng với tướng công.”
***
Trên đường đi về, Hứa Thảo có nói qua chuyện Ngưu thị hỏi vay tiền cho Phú
Quý nghe. Hắn nghe xong liền nói: “Nếu là Tam đệ hỏi thì còn có thể cho
mượn một ít. Thôi bỏ đi, nàng cũng đừng phiền lòng, nàng ta hỏi mượn cứ
nói không có, khi nào tam đệ hỏi thì chúng ta cứ lượng sức mà cho mượn.
Ta nghĩ tam đệ cũng sẽ không ép chúng ta đâu.”
”Được.” Hứa Thảo
cười đáp, bỗng nhiên nhớ đến ánh mắt Miêu Miêu khi nhìn Quế Hoa, liền
trêu ghẹo nói: “Miêu Miêu nhà chúng ta có vẻ thực thích tiểu muội muội
Quế Hoa này a.”
Phú Quý nhếch miệng cười: “Miêu Miêu trước giờ
chỉ có một mình Quân ca nhi để chơi cùng, nhưng thằng bé vốn là bảo bối
của nương, nương ít khi cho thằng bé chơi cùng với Miêu Miêu, giờ có em
bé mới chơi với con bé nên con bé dĩ nhiên sẽ vui vẻ.”
Hứa Thảo
nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, Miêu Miêu ngay cả một đứa bạn chơi cùng
tuổi cũng không có, xem ra sau này phải cho bé tiếp xúc nhiều với Tiểu
Sơn hoặc là những đứa nhỏ khác trong thôn.
Hai người vừa nói vừa
cười, lâu lâu Miêu Miêu cũng chêm vào vài câu đồng ngôn vô kỵ, rất nhanh đã đến nhà. Hứa Thảo thắp đèn, đun nước nóng giúp Miêu Miêu tắm, xong
ôm bé vào trong phòng cho bé ngủ, nhưng con nhóc này dỗ thế nào cũng
không chịu ngủ, Hứa Thảo đành phải ngồi kẻ chuyện xưa ru bé.
Chờ Hứa Thảo tắm xong đi vào phòng, Phú Quý liền ôm nàng ngồi trên giường đất ấm áp hỏi nhỏ: “Lạnh không?”
Nghe hắn hỏi, Hứa Thảo cười khẽ đáp: “Mấy ngày nay đúng là có hơi lạnh, Miêu Miêu quần áo cũng không có nhiều, ngày mai ta đi lên trấn mua chút bông làm cho con bé hai cái áo bông mặc mùa Đông.”
”Được, nàng mua
nhiều chút bông về, làm cho chính mình một cái. Ta thấy vào mùa đông
nàng rất sợ lạnh.” Phú Quý vừa nói, hai tay ôm Hứa Thảo càng lúc càng
xiết chặt lại.
”Được. Mua nhiều một chút, một nhà ba người chúng
ta đều làm mỗi người hai cái.” Năm ngoái không kiếm được nhiều bạc, ba
người đều mặc áo bông cũ, năm nay thu nhập tốt, tất nhiên phải làm áo
bông mới rồi.
Ôm thân mình mềm mại, Phú Quý không chỉ có nóng
trong lòng mà cả người đều khô nóng. Trong bóng đêm, chuẩn xác tìm ra
miệng Hứa Thảo hôn xuống, thì thầm: “Thảo nhi, chúng ta sinh cho Miêu
Miêu một người đệ đệ hoặc muội muội đi.”
Hứa Thảo cả người cũng
bắt đầu trở nên khô nóng, nghe thấy lời nói của hắn chỉ cười cười không
có trả lời. Nàng dự tính chưa đủ mười tám tuổi sẽ không sinh con, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của nàng. Năm nay nàng đã mười lăm rồi, chỉ còn ba năm nữa thôi.
Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, không
bao lâu bên trong phòng ngủ truyền ra tiếng thở dốc của nam nhân và
tiếng rên rỉ ái muội của nữ nhân. (Jun: Mợ, thịt đâu?)
***
Sáng hôm sau, Hứa Thảo mang theo Miêu Miêu lên trấn mua vải và bông. Hiện
nay bông có chút đắt, mua đủ làm áo cho ba người hết hai lượng bạc, tuy
nhiên đúng là tiền nào của đó, bông rất tốt, Hứa Thảo nhắm chừng làm áo
chắc chắn sẽ dày và rất ấm.
Trở về nhà, nhân lúc thờ tiết còn
chưa quá lạnh, Hứa Thảo nhanh chóng làm cho xong sáu cái áo, lại muối
một ít cải chua và củ cải, còn phơi nắng một ít của cải trắng làm đồ
khô.
Trong lúc Hứa Thảo bận rộn muối dưa, Miêu Miêu cùng Tiểu Sơn ngồi xổm trước cửa chuồng lợn nhìn hai con lợn béo mập. Hai con lợn này nửa năm trước Hứa Thảo mua về, chăm sóc tốt, mập lên rất nhiều, hơn nửa năm ước chừng mỗi con nặng hơn trăm cân.
Đàn gà nàng nuôi một
ngày cũng đẻ được mười quả trứng, Hứa Thảo cũng không tiếc mỗi ngày đều
luộc cho mỗi người một quả ăn bồi bổ, còn dư thì gom nhiều nhiều mang
bán.
Rượu nho Hứa Thảo làm đã có thể uống được, bởi vì không bỏ
thêm chất bảo quản gì cả nên dài lắm cũng chỉ lưu giữ được ba năm. Hứa
Thảo dự tính giữ lại vài hũ cho Phú Quý còn lại chờ mùa xuân sang năm
đem bán. Rượu nho này để qua một mùa đông hương vị sẽ càng thêm ngon.
Muối xong mấy hũ đồ chua, Hứa Thảo rửa tay, nhìn sang Tiểu Sơn đang chơi đùa với Miêu Miêu nói:
”Tiểu Sơn, trưa nay ở lại nhà tỷ ăn cơm nhé.”
Tiểu Sơn cũng cần được bồi bổ. Lí thị tuy buôn bán có tiền nhưng vẫn hà tiện không dám bỏ ra mua chút đồ măn cho mọi người ăn, còn nói trữ tiền sau
này cho Tiểu Sơn cưới vợ bởi vậy tuy Tiểu Sơn lớn hơn Miêu Miêu mấy
tháng nhưng không mập mạp, chắc người như con bé.
Tiểu Sơn nhớ lại mỗi lần ăn ở nhà đại tỷ đều được ăn ngon, vội vàng gật đầu, cười híp mắt nói: “Được ạ.”
Nhìn Tiểu Sơn bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân, Hứa Thảo bật cười nói: “Tốt lắm, hai đứa chơi tiếp đi. Tỷ đi nấu cơm.”
Hứa Thảo đi vào hầm cầm một ít khoai tây ra, gọt vỏ hầm với nửa con gà rừng còn dư ngày hôm qua. Tiếp theo dùng bột mì trắng và trứng gà làm bánh,
hai đứa nhỏ rất thích ăn món này. Cuối cùng nấu một nồi cơm trắng, chờ
cơm chín, Hứa Thảo rút bớt củi ra, chỉ để lại một ít cho lửa liêu riêu
bên trong như vậy đến lúc ăn cơm sẽ có một lớp cháy giòn ngon. Hứa Thảo
thích ăn nhất là cái này, ngày thường Phú Quý và Miêu Miêu đều thích ăn
mì, trong nhà cũng không có nhiều gạo nên thèm thì thèm rất ít khi nàng
được ăn.
Miếng cháy còn phải một lát nữa mới được ăn, Hứa Thảo bới cho hai đứa bé mỗi đứa một chén cơm kèm bánh trứng.
Ăn bánh bột mì trứng thơm ngon, lại uống một ngụm gà rừng hầm khoai tây,
Tiểu Sơn thoải mái híp mắt nói: “Đại tỷ, chỉ có ở nhà ngươi mới có đồ ăn ngon, nương quá tiết kiệm, mỗi lần tỷ mang thịt rừng qua bà đều nói ướp muối để sang năm ăn.” Tiểu Sơn nói xong, cái mũi nhỏ khẽ nhăn lại rất
đáng yêu.
“Đệ cũng không thể trách nương, bà không phải vì để
dành tiền sau này cho đệ cưới vợ mới phải tiết kiệm như vậy hay sao?”
Hứa Thảo cười trêu ghẹo, “Tỷ múc một bát khoai tây hầm gà rừng, đợi lát
nữa đệ mang về buổi tối cho mọi người ăn.”
Lí thị vẫn có thói
quen ăn một ngày hai bữa. Tiều Sơn cắn một miếng bánh to, lại ăn một
miệng đầy nhóc khoai tây, ngọng ngịu nói: “đại tỷ, khoai tây này ăn thật ngon, vậy mà nương đều đem bán hết, ngày thường đệ có muốn ăn cũng
không có.”
Nhìn vẻ mặt đáng thương của Tiểu Sơn, Miêu Miêu ngồi
bên cạnh nhu thuận gắp một miếng khoai tây cho vào trong bát Tiểu Sơn,
cười tủm tỉm nói: “Vậy cậu ăn nhiều vào.”
Tiểu Sơn cũng gắp cho Miêu Miêu một miếng, nói: “Miêu Miêu cũng thế.”
Nhìn hai đứa nhỏ biết nhường nhịn nhau, Hứa Thảo vui vẻ nở nụ cười. Chờ bọn
nhóc ăn xong, cơm cháy trong nồi cũng đã được, Hứa Thảo múc hết cơm
trắng ra một cái tô, rồi cạo một miếng cơm cháy chấm nước gà rừng hầm
khoai tây, cắn một miếng vẻ mặt hạnh phúc. Hai đứa nhóc cũng rất nể tình mỗi đứa ăn non nửa bát cơm cháy mới thôi.
Cơm cháy không chỉ ăn
với nước chấm gà hầm này ngon mà nếu được quét một lớp pate hay mắm gì
đó, thêm khô gà xé sợi, nước mắm cay rồi phơi khô, sau này muốn ăn thì
lấy ra ăn rất tiện, vừa thơm vừa ngon. Hứa Thảo thích ăn nhất là cơm
cháy được phủ thêm một lớp chao.
Kiếp trước Hứa Thảo đã ăn qua
không ít, đều ăn ở nhà bà nội, nhà bà nội của nàng ở nông thôn nên chao
đều tự làm, rất thơm, mỗi lần có cơm cháy chỉ cần quét một lớp mỏng hoặc trực tiếp chấm ăn nàng cũng có thể ăn một miếng cháy to.
Hứa
Thảo mơ hồ nhờ hình như bà nội có chỉ cho nàng cách làm, nàng đang do dự không biết có nên mua mấy miếng đậu phụ về làm thử hay không.