Nữ Ân Sư

Chương 26: Chương 26: Ân tình




Tư Mã Tấn lại quay về Đông Sơn, tâm tình còn rất không tồi.

Kỳ Phong và Cố Trình đứng trước cổng suy tính một hồi. Hay là chúng ta thay luôn tấm biển trên cổng đi, cứ nói nơi này là biệt viện của phủ Lăng Đô Vương là được, bời vì nơi này đã là chỗ ở thường xuyên của điện hạ.

Buổi tối, trận mưa xuân đầu tiên hắt hiu rơi xuống, cả tòa viện đều tràn ngập mùi thơm của bùn đất.

Tư Mã Tấn là khách mà lấn chủ, sai nhà bếp làm tiệc rượu, gọi cho dễ nghe là "Tạ sư yến" để chiêu đãi Bạch Đàn trong tiền sảnh biệt viện, các loại thức ăn đều là món Bạch Đàn thích, không có ngoại lệ.

Mặc dù Bạch Đàn không hiểu ý hắn nhưng có ăn là tốt rồi, vì thế rất nể tình đến ngồi từ sớm.

Đưa mắt nhìn các món ăn trên bàn, trong lòng nàng cũng phải bội phục nhãn lực của gã sát thần này. Chẳng qua chỉ ăn với nhau có vài bữa cơm, vậy mà hắn đã biết rõ sở thích của nàng, hẳn cũng là một người tinh tế.

Ôi, chỉ hi vọng tấm lòng này của hắn vẻn vẹn xuất phát từ sự tôn kính đối với giáo viên.

Chuyện Đông Hải Vương nàng còn không quên, nên dạy bảo vẫn phải dạy bảo, có điều hôm nay đã thấy hành động cứu người của hắn nên Bạch Đàn cũng phải nhìn nhận lại, sự ấm ức trong lòng cũng đã tan biến từ lâu.

Cảm giác này, nói thế nào nhỉ, trong tay có một tảng đá đập không vỡ, mài không khuyết, chỉ mong ném đi cho rảnh nợ, nào ngờ lại phát hiện trong đá có ngọc, lập tức cảm thấy tảng đá này có giá trị, thậm chí còn có một chút vui thầm.

Như thế xem ra hoàn thành nhiệm vụ dạy bảo hắn theo kế hoạch cũng không phải việc khó. Vậy thì nàng chính là thái phó tương lai! Từ nay cuộc sống sung túc, an hưởng thái bình, thậm chí còn có thể ngang ngược giữa kinh đô, vai vế cũng cao hơn cha nàng một bậc, chỉ nghĩ cũng đã thấy kích động, đồ ăn cũng ăn nhiều hơn mấy miếng.

Thấy nàng ăn có vẻ rất ngon miệng, Tư Mã Tấn lại sai người mang thêm đồ ăn lên cho nàng rồi giơ chén rượu lên hỏi: "Thời gian này ân sư đi tìm bản vương có việc gì?"

Bạch Đàn đang cần nhắc tới chuyện này, nghe vậy dừng đũa lau miệng nói: "Đương nhiên là vì chuyện của Đông Hải Vương. Bệ hạ cũng giận dữ đổ bệnh vì chuyện này, việc làm của điện hạ không khỏi hơi quá đáng. Vi sư nghe nói điện hạ còn phái đại quân đến tịch biên vương phủ của Đông Hải Vương nữa?"

Tư Mã Tấn đã đoán được là vì chuyện này, có điều cảm thấy nàng vì chuyện này mà đến cũng vẫn còn hơn không, dù sao cũng tốt hơn trước kia rồi.

Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường: "Trước kia suýt nữa Đông Hải Vương hại chết bản vương, bản vương tịch biên vương phủ của hắn thì đã là gì? Chỉ tiếc không thể tìm được đồi mồi mà ân sư thích".

Bạch Đàn dở khóc dở cười, còn tưởng rằng hắn chỉ thuận miệng nói vu vơ, không ngờ hắn lại thật sự ghi tạc trong lòng.

"Vi sư không cần đồi mồi gì cả, chỉ cần điện hạ có thể sửa lại tâm tính, đó là mong muốn lớn nhất của vi sư".

Tư Mã Tấn cười lạnh: "Lời dạy bảo của ân sư bản vương nhất định tuân thủ, quyết không nuốt lời, nhưng trong việc này thứ cho bản vương khó có thể làm khác được. Những người tham dự phản loạn năm đó sớm muộn đều sẽ bị bản vương lần lượt bắt được, hậu quả tất cả đều sẽ giống như Đông Hải Vương".

Nếu là trước kia, Bạch Đàn nhất định phải nghiêm mặt răn dạy hắn một hồi, nhưng bây giờ tình hình đã khác. Bây giờ nàng có thừa tràn ngập với hắn, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần: "Nhất định là bởi vì điện hạ khó có thể bỏ qua chuyện năm đó. Không sao, vi sư tin tưởng điện hạ nhất định có thể gác lại quá khứ, làm một thân vương người người kính trọng".

"..."

Lần đầu tiên Tư Mã Tấn không thể tiếp lời được.

Hắn còn tưởng Bạch Đàn sẽ lên giọng giáo viên như những lần trước kia, không ngờ nàng lại đột nhiên dịu dàng như vậy.

Dù không hiểu nguyên nhân tại sao, nhưng nghe giọng nói dịu dàng của nàng, hắn lại cảm thấy rất dễ chịu, không khỏi nâng chén rượu lên uống cạn một chén nữa.

Thấy hắn không đáp lời, Bạch Đàn cho rằng hắn ngầm thừa nhận, tâm tình rất tốt nên quyết định uống một chén rượu, có điều trước khi uống vẫn dặn dò một câu hết sức trang nghiêm: "Điện hạ ít nhất cũng phải đào mộ cho Đông Hải Vương mới được".

Nhìn hai má nàng dần dần đỏ ửng, Tư Mã Tấn thuận miệng ờ một tiếng.

Hắn đã từng thấy Bạch Đàn ngây thơ, Bạch Đàn già dặn, Bạch Đàn cố chấp, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Bạch Đàn đỏ mặt.

Một chút phong tình ẩn hiện, lại khiến trong lòng hắn ngứa ngáy...

Bạch Đàn cũng không phải người uống rượu là say, chỉ là dễ đỏ mặt. Uống hết một chén rượu, nàng cảm thấy từ mũi chân đến hai má đều nóng bỏng. Ngẩng đầu thấy Tư Mã Tấn đang nhìn mình chằm chằm, nàng không khỏi thẹn thùng, vội tìm lí do đứng dậy ra về.

Nàng đã rút được kinh nghiệm rồi, phải duy trì khoảng cách thích hợp với Tư Mã Tấn để hắn khỏi làm ra việc gì khác thường nữa.

Vô Cấu chờ bên ngoài, rất đau buồn khi thấy dáng vẻ Bạch Đàn tối nay: "Sư tôn, Lăng Đô Vương cứu một người đã khiến sư tôn vui vẻ như vậy, nếu hắn tiến bộ hơn một chút, học trò sợ là sẽ không phải học trò được sủng ái nhất của sư tôn nữa".

Bạch Đàn ơ một tiếng: "Trò đang tranh sủng với Lăng Đô Vương đấy à?"

Vô Cấu không khỏi rùng mình: "Học trò không dám".

***

Tư Mã Tấn uống khá nhiều, trong mơ thấy toàn những chuyện cũ. Hôm sau hắn tỉnh dậy hơi, thái dương vẫn còn đau âm ỉ.

Bước ra cửa, hắn nhìn thấy Bạch Đàn đứng trên hành lang, bưng một bát trà gừng, hơi nóng lượn lờ trên gương mặt nàng, dịu dàng mà lại không quá chân thực.

Có lẽ phát hiện sắc mặt hắn không được tốt, Bạch Đàn rất hảo tâm hỏi một câu: "Điện hạ tối qua uống nhiều rượu à? Vi sư kêu Vô Cấu nấu cho điện hạ bát trà gừng để giải rượu nhé!"

Tư Mã Tấn bước tới, nắm cổ tay nàng nâng bát trà lên uống một hớp lớn, hai mắt vẫn không hề rời khỏi mặt nàng: "Đa tạ ân sư".

Bạch Đàn cứng tay trợn mắt nhìn hắn bước nhanh ra cổng, không biết nói sao.

Thôi, hắn cũng không phải một người đã hết thuốc chữa. Chỉ cần nghĩ như vậy là đã thoải mái hơn nhiều rồi, tóm lại là bây giờ nhìn hắn thế nào cũng vẫn tương đối vừa mắt.

Tư Mã Tấn dẫn Cố Trình và Kỳ Phong chạy đến quân doanh, không ngừng ra roi thúc ngựa. Lúc sắp đến doanh trại, đột nhiên một bóng người từ ven đường chạy ra đứng chắn trước ngựa của hắn.

Hắn vội vàng ghìm ngựa lại, tay đã đặt lên chuôi kiếm, lại thấy người đứng trước mặt là một cô gái gầy gò yếu đuối, thoạt nhìn không quá mười lăm mười sáu tuổi, áo váy màu đỏ trên người hết sức cũ nát, gương mặt lại rất trắng trẻo, chỉ có điều trên trán có một vết bầm to hết sức chướng mắt.

Kỳ Phong nổi giận: "Quân khốn kiếp ở đâu ra mà dám cản đường của bọn ta?"

Cô gái nọ lặng lẽ ngước mắt nhìn Tư Mã Tấn, đột nhiên quỳ xuống dập đầu côm cốp: "Thiếp là ngư nữ ở thôn phụ cận, tên gọi Thái Dung, hôm qua nhận đại ân cứu mạng của ân công, nay cố ý đến tạ ơn".

Kỳ Phong lại càng giận hơn: "Ai là ân công của ngươi? Đây là Lăng Đô Vương điện hạ!"

Đối phương hiển nhiên rất kinh hãi, lại nhìn Tư Mã Tấn mấy lần nữa rồi nhỏ giọng nói: "Điện hạ chính là ân công của thiếp, hôm qua thiếp ngã xuống nước, chính điện hạ đã cứu thiếp..."

Chỉ có điều cách cứu hơi quá thô bạo, trán cô bé đập vào sàn thuyền, đến bây giờ vẫn còn bầm tím.

Tư Mã Tấn kéo dây cương tiếp tục lên đường, dường như chưa hề nhìn thấy người nào.

Thái Dung vội đuổi theo: "Điện hạ, đại ân cứu mạng không sao báo đáp được, từ nay thiếp sẵn sàng đi theo điện hạ làm trâu làm ngựa..."

Tư Mã Tấn kẹp bụng ngựa phi nhanh mà đi, bụi bay mù mịt che tầm mắt Thái Dung, cũng cắt đứt câu nói tiếp theo của cô bé. Cô bé đưa tay che mắt, đến lúc bỏ tay xuống thì đã không còn thấy bóng người.

Kỳ Phong và Cố Trình đều rất chú ý đến chuyện này. Lúc đến quân doanh, một trái một phải vặn hỏi Tư Mã Tấn: "Hôm qua lúc chơi hồ điện hạ đã cứu người à?"

Tư Mã Tấn đặt roi ngựa lên án, vừa cởi áo choàng vừa ờ một tiếng.

Kỳ Phong rất bất ngờ: "Điện hạ mà cũng cứu người?"

Tư Mã Tấn liếc hắn một cái, hắn lại vội vã đổi giọng: "Điện hạ là người tốt bụng nhất trên đời này, đương nhiên sẽ cứu người!"

Thấy sắc mặt Tư Mã Tấn đỡ hơn, hắn mới nói tiếp: "Nha đầu đó người hơi gầy một chút nhưng dáng người cũng coi như không tồi. Dù sao nó cũng sẵn lòng đi theo điện hạ, điện hạ cứ thu nhận nó thôi, bất kể là làm nô tì hay là làm gì khác... Hê hê, bên người điện hạ cũng đã rất lâu không có phụ nữ rồi mà".

Cố Trình đúng là một người ngay thẳng, lập tức tiếp lời: "Bên cạnh điện hạ chẳng phải vẫn có Bạch Bồ Tát sao? Bạch Bồ Tát không phải phụ nữ à?"

Kỳ Phong chỉ muốn đá hắn một cái: "Chuyện này khác chứ, sao ngươi lại ngốc như vậy nhỉ?"

Cố Trình tóm mớ tóc vàng khô trước trán: "Cô nương đó nhìn không khác gì giá đỗ, thu nhận bên người nhìn cũng khó chịu. Được như Bạch Bồ Tát thì đã tốt, dung mạo dáng người đều rất đẹp, nhìn rất thích mắt".

Tư Mã Tấn vừa ngồi xuống sau án mở báo cáo ra xem, hai mắt đột nhiên quét tới: "Ngươi thật là tinh mắt đấy".

Cố Trình nói: "Đúng thế, điện hạ không cảm thấy dáng người của Bạch Bồ Tát rất..."

Tư Mã Tấn ngắt lời hắn: "Dẫn người trong doanh của ngươi chạy mười vòng quanh đỉnh núi phụ cận, thiếu một vòng đánh ngươi mười roi".

"..."

Cố Trình trợn tròn mắt.

Cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn dẫn quân sở thuộc chạy đủ mười vòng. Ngọn núi đó cũng không nhỏ, chạy xong đã đến buổi chiều.

Ôi, hôm nay hắn thật là khổ cực.

Đến lúc trời nhá nhem tối, ba người mới trở về Đông Sơn, không ngờ đi được nửa đường lại gặp cô bé Thái Dung đó.

Thái Dung hình như không đi đâu mà vẫn chờ ở đây cả ngày.

"Điện hạ, xin ngài thu nhận thiếp, thiếp nhất định phải trả ơn". Cô bé quỳ xuống đất, dù thế nào cũng không chịu tránh ra.

Tư Mã Tấn vẫn mặc kệ, đánh ngựa đi tiếp.

Hắn đâu thể thu nhận người bừa bãi được, thậm chí lai lịch cũng còn không rõ.

Kỳ Phong vốn vẫn cảm thấy đáng tiếc, định khuyên vài câu nhưng lại nhớ Cố Trình không dưng bị phạt, sợ mình nói ra cũng gặp nạn theo nên không dám nói gì thêm nữa.

Thái Dung cũng rất cố chấp, nhìn ba người đánh ngựa đi, cô bé khẽ cắn môi rồi quyết định chạy theo.

Có điều ngựa chạy cực nhanh, cô bé ngày càng bị bỏ xa, bàn chân cũng sắp bật máu.

Các học trò trên Đông Sơn đã đi học trở lại. Lúc Tư Mã Tấn về đến nơi thì đám học trò cũng vừa tan lớp. Hai bên gặp nhau trên sơn đạo, đám học trò lập tức khúm na khúm núm nhường đường cho hắn, chỉ hận không thể chui vào bụi cây bên cạnh cho hắn đỡ nhìn thấy.

Chỉ có Chu Chỉ phản ứng tương đối bình tĩnh, còn hành lễ chào hắn: "Sư huynh về rồi".

Tư Mã Tấn gật đầu, như cười như không hỏi lại một câu: "Sư đệ phải về rồi à?"

Các học trò còn lại chỉ muốn quỳ rạp xuống đất bái lạy Chu Chỉ, tên này trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?

Cũng không phải Chu Chỉ lợi hại, mà là bởi vì Bạch Đàn rất vui vẻ trong lòng, hôm nay lúc tán gẫu với hắn đã nói vài câu, đại ý là Tư Mã Tấn vẫn có một chút thiện lương, còn chưa đến mức hết thuốc chữa. Sau này thầy trò chúng ta đều nên tốt với hắn một chút, phải dùng chân tình cảm hóa sát thần, để cho bác ái chiếu rọi khắp nhân gian.

Chu Chỉ thật sự tôn kính và bội phục Bạch Đàn, nàng nói gì cũng thật sự tin tưởng, cho nên thái độ đối với Tư Mã Tấn bây giờ cũng thay đổi một chút, ít nhất cũng phải đối đãi hắn như đối với những người khác mới được.

Sư huynh sư đệ từ biệt nhau rồi ai đi đường nấy.

Tư Mã Tấn vừa bước vào cổng biệt viện đã bị Bạch Đàn ngăn lại.

"Điện hạ, ngài đã chôn Đông Hải Vương chưa?"

Tư Mã Tấn cũng phải bội phục sự cố chấp của nàng, lần nào cũng thế, hắn mà không làm theo ý nàng là nàng nhất quyết không chịu bỏ cuộc.

"Ai nói Đông Hải Vương nhất định đã chết rồi?"

Bạch Đàn sửng sốt: "Chẳng lẽ ông ta vẫn còn sống? Hay là sống không bằng chết?"

Tư Mã Tấn ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: "Bản vương vẫn luôn nghe theo lời dạy bảo của ân sư, nhưng ân sư không tin bản vương thì bản vương cũng không làm gì được".

Bạch Đàn sững sờ. Đúng vậy, chẳng phải nàng vẫn cho rằng hắn còn có thể cứu được sao? Tại sao nàng lại không chịu cho hắn cơ hội chứ?

"Cũng được, vi sư tin tưởng điện hạ, việc này sẽ không hỏi nữa. Hi vọng điện hạ đừng để vi sư thất vọng".

Tư Mã Tấn ngày càng bất ngờ. Thái độ của nàng rõ ràng đã trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều.

Sau vài trận gió xuân, khí lạnh đã hoàn toàn bị đẩy dạt đi. Bây giờ ngày nào cũng là cảnh xuân tươi sáng, các loài hoa đón xuân nở rực rỡ trong viện, tiết trời khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái.

Các học trò vẫn lên xuống Đông Sơn đều đều như thường ngày, có điều một số học trò đã đến tuổi, vài tháng nữa sẽ từ biệt Bạch Đàn để nhập sĩ, cho nên bầu không khí trong lớp thời gian này hơi trầm, bạn đồng môn sắp sửa chia li đương nhiên đều rất quyến luyến.

Chu Chỉ cũng là một trong số đó. Thời gian này hắn luôn đến sớm nhất, về muộn nhất, có thể ở trên Đông Sơn thêm khắc nào hay khắc đó.

Nhưng sáng sớm hôm nay vừa bước vào biệt viện, hắn lại giật nảy mình.

Trên bậc thang sơn đạo trước biệt viện nhà họ Bạch có một tiểu cô nương đang đứng, run rẩy co ro ôm cánh tay, gầy yếu như thể một cơn gió thổi sẽ bay mất.

Trước cổng biệt viện cách đó không xa đang đứng một loạt thị vệ, mỗi người đều hầm hầm hổ hổ, không cho người lạ tới gần nửa bước.

Bạch Đàn nhanh chóng nghe Chu Chỉ nói đến việc này, đi ra ngoài cổng nhìn cô nương đó một lát, vốn vẫn cảm thấy có vài phần quen mắt, hỏi thăm mới biết cô nương đó chính là cô bé con gái ngư dân được Tư Mã Tấn cứu hôm trước.

Người ta đã chạy đến tận đây để trả ơn, tốt xấu gì cũng phải hỏi han người ta một tiếng chứ.

Tư Mã Tấn đang luyện kiếm trong hậu viện, luyện đến lúc đổ mồ hôi lại lột áo ra như thường ngày.

Bạch Đàn đi tới, muốn tránh mặt nhưng đã không kịp, vừa định đưa tay che mắt lai nghe thấy hắn cười một tiếng: "Ân sư có phải chưa nhìn thấy đâu?"

Nói cũng phải, nhưng nàng phải giữ phong thái của người dạy chữ. Huống hồ đã biết tâm tư của hắn, còn trắng trợn nhìn ngó thân thể hắn thì sẽ không khỏi khiến hắn hiểu lầm.

Có điều chỉ cần ngước mắt lên là đã nhìn thấy người hắn, nước da trắng trẻo quả thực gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, toàn thân rắn rỏi không chê được chỗ nào, mồ hôi chảy xuống ngực xuống bụng...

Hừ hừ, không thể nhìn nữa...

Bạch Đàn ho khan một tiếng, quay mặt đi nói: "Điện hạ còn nhớ nữ ngư dân đã cứu hôm đó không? Bây giờ người ta đã tìm đến cửa rồi, điện hạ mau ra gặp đi".

Tư Mã Tấn bây giờ mới biết Bạch Đàn đã nhìn thấy cảnh hắn cứu người.

Nghĩ đến đây, hắn đã hiểu ra mọi chuyệ là thế nào. Thảo nào gần đây thái độ của nàng đột nhiên lại trở nên hiền dịu như vậy.

Hắn dang tay ra cho Cố Trình khoác áo lên người, còn chưa đặt kiếm xuống đã đi ra ngoài cổng.

Nhìn thấy bóng dáng hắn ta xa, Thái Dung liền cúi thấp đầu xuống: "Điện hạ, thiếp muốn báo đáp điện hạ".

Tư Mã Tấn hỏi: "Ngươi có thể báo đáp bản vương thế nào?"

"Làm trâu làm ngựa, không hề do dự".

"Bản vương không cần trâu, ngựa cũng chỉ cần chiến mã, cần ngươi làm cái quái gì?"

"Thiếp... thiếp..." Thái Dung rung lên, quỳ vội xuống đất, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Lúc điện hạ cứu thiếp đã nắm cổ chân thiếp... Nếu như không đi theo điện hạ, thiếp sẽ không sống nổi nữa".

Vô Cấu đứng cạnh Bạch Đàn ngó ra cổng xem, lúc này cũng đã nhận ra Thái Dung, nhưng cô bé không hiểu vấn đề, lặng lẽ thì thầm vào tai Bạch Đàn: "Sư tôn, bị người ta nắm cổ chân thì làm sao?"

Bạch Đàn ngẩn ra, nói: "Lễ giáo mà..."

Tập tục của Đại Tấn rất cởi mở, chuyện nam nữ không quá nghiêm khắc, ăn cùng mâm, ngồi cùng phòng, gối chạm gối bàn luận sự đời, cùng du ngoạn thưởng thức phong cảnh, tất cả đều rất bình thường. Có điều động chạm da thịt vẫn là chuyện người đời không chấp nhận, nam nữ khó kiềm chế tình cảm cũng chỉ có thể lén lút gặp nhau, dù sao cũng không thể công khai được.

Huống hồ chân lại là bộ phận cực kì quan trọng của phụ nữ, bị một người đàn ông nắm chân đích xác là chuyện mất danh tiết.

Bạch Đàn thật sự đau lòng. Ngươi bị tóm chân một cái mà đã thế này, ta còn bị liếm rồi, bị cắn rồi, bị hôn rồi cơ!!!

Vô Cấu nhìn sắc mặt nàng, không khỏi thắc mắc: "Sư tôn làm sao thế? Mặt sư tôn lúc xanh lúc lai trắng".

Bạch Đàn không biết nói gì. Nàng chỉ biết nếu theo lễ giáo, nàng lẽ ra phải bị ngũ mã phân thây rồi.

Thái Dung vừa khóc vừa lén nhìn người trước mặt, nước mắt dù vẫn rơi không ngừng nhưng trong lòng cô bé vẫn thấy ngọt.

Cô bé là trẻ mồ côi, phải đi đánh cá để kiếm sống, nhưng thực ra lai hoàn toàn không biết bơi lặn, may mà gặp được hắn nên mới giữ được cái mạng.

Người trong thôn không thường xuyên qua lại với cô bé nên cô bé chưa từng nghe nói về Lăng Đô Vương, chỉ cho rằng hắn là một người lương thiện nên muốn đi theo hắn.

Từ lúc được cứu nhìn thấy khuôn mặt hắn đã bắt đầu động lòng, danh tiết bị hủy cũng không có vấn đề gì, có thể đi theo một người đàn ông khôi ngô tuấn tú như vậy thì đúng là may mắn.

Thôn của cô bé ở cách quân doanh không xa, trước đây đã từng thấy binh lính thao luyện, còn tưởng rằng Tư Mã Tấn là một tướng lĩnh trong đó. Bản thân mặc dù là thứ dân nhưng chắc gì hắn đã xuất thân sĩ tộc, may mắn được làm thiếp cho người ta cũng là tốt lắm rồi.

Nhưng đâu ngờ hắn lại đường đường là một thân vương?

Không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, không được làm thiếp cũng vẫn cam tâm tình nguyện, làm nô làm tỳ cũng được, dù gì cũng còn tốt hơn khổ cực đi đánh cá kiếm sống.

Tư Mã Tấn nghe lời này, thanh kiếm trên tay chỉ xuống dưới đất: "Nói như vậy, bản vương cứu ngươi lại thành ra hại ngươi hả?"

Thái Dung ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng, không hiểu ý hắn cho lắm.

Kiếm của Tư Mã Tấn đã đặt lên bên cổ cô bé: "Nếu bản vương cứu nhầm người thì dứt khoát lấy luôn mạng ngươi cho rảnh".

"Điện hạ!" Bạch Đàn vội ngăn cản hắn.

Thái Dung đã sợ hãi ngây người.

Tư Mã Tấn nhìn Bạch Đàn, đành phải thu kiếm lại đi đến bên người nàng: "Bản vương có nghi hoặc mong được giải đáp. Theo lễ giáo, rốt cuộc là nắm cổ chân nghiêm trọng hơn hay là chạm môi chạm má nghiêm trọng hơn?"

Bạch Đàn sầm mặt, tức giận nói: "Đều không phải chuyện tốt gì".

"Người làm việc đó có phải chịu trách nhiệm không?"

Bạch Đàn còn lâu mới bị hắn lừa: "Vi sư không dạy về lễ giáo, không giải đáp nổi nghi hoặc của điện hạ".

"Vậy xem ra không cần chịu trách nhiệm gì cả". Hắn cười nhẹ một tiếng: "Đã thế bản vương tuyệt đối sẽ không thu dụng nha đầu đó đến bên người, ân sư yên tâm".

"..."

Bạch Đàn căng thẳng trong lòng, tại sao nghe lời này lại cảm thấy không thể yên tâm được nhỉ?

Mấy hôm liền không gặp lại Thái Dung, Bạch Đàn cũng cho rằng cô bé đã từ bỏ ý định.

Đại loại có thể coi là tình cảm sét đánh, bị tướng mạo của Tư Mã Tấn làm cho điêu đứng mà thôi, cảm tình có thể sâu bao nhiêu chứ? Về nhà nghĩ lại có lẽ cũng đã tỉnh ra rồi.

Không ngờ vừa nghĩ như vậy chưa được bao lâu, lại có học trò chạy tới nói với nàng cô nương đó đã đến.

Bạch Đàn đi ra ngoài cổng. Thái Dung vừa thấy nàng đã quỳ xuống đất: "Xin tiểu thư nhận tôi làm học trò".

Một đám học trò trong cổng ngó ra xem náo nhiệt, có điều phần lớn các con em thế gia đều lộ vẻ khinh thường.

Sĩ thứ khác nhau về đẳng cấp, không thông hôn với nhau, không qua lại với nhau, sao có thể nghe giảng cùng phòng, huống hồ con bé này có nộp được học phí hay không?

Thái độ của Bạch Đàn cũng rất kiên quyết: "Về đi. Nơi này của ta không nhận học trò nữa".

Thái Dung ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Tiểu thư xem thường tôi đúng không?"

Bạch Đàn nhướng mày, phát hiện cô bé này không những rất cố chấp mà còn hết sức nhạy cảm.

Có điều nàng cũng chẳng muốn giải thích, chỉ cười cười rồi xoay người đi vào trong viện, không ngờ lại nhìn ngay thấy Vô Cấu. Vô Cấu nhìn chằm chằm Thái Dung quỳ ngoài cổng, vẻ mặt có vài phần thông cảm, đại khái là nhớ tới chính mình trước kia.

Năm đó Bạch Đàn đến ngao du quận Vũ Lăng gặp được Vô Cấu, Vô Cấu cũng quần áo cũ nát, gầy như que củi, quỳ trước mặt nàng xin bái sư giống như cô bé kia.

Bạch Đàn dẫn Vô Cấu về Kiến Khang. Mới đầu Vô Cấu cũng bị đám con em thế gia cô lập, nhưng cô bé có một ưu điểm là vô tâm, chuyện gì cũng để trong lòng, dần dà cũng có thể chung sống hòa thuận với mọi người. Đến bây giờ đám con em thế gia cũng sẵn sàng gọi cô bé là sư tỷ sư muội hoàn toàn thật lòng.

Vô Cấu nhỏ giọng hỏi: "Vì sao sư tôn chịu nhận trò mà lại không chịu nhận Thái Dung?"

Bạch Đàn thở dài: "VÌ trò là thật tình cầu học, còn Thái Dung bất quá là để tiếp cận điện hạ thôi. Đọc sách học chữ là để nhận thức nhiều hơn về những chuyện trên đời này chứ không phải để lấy lòng đàn ông".

Vô Cấu hiểu ra, cũng thu lại một chút thông cảm của mình.

Nhưng Thái Dung không hiểu.

Mấy ngày nay cô bé vẫn quanh quẩn gần đây, làm quen với Chu Chỉ và mới biết Bạch Đàn là ân sư của Lăng Đô Vương.

Hôm trước Thái Dung đã chú ý Lăng Đô Vương đối với Bạch Đàn không giống đối với những người khác, Bạch Đàn chỉ nói một câu đã có thể khiến hắn thu kiếm lại, còn ở cùng một chỗ với nàng, cử chỉ thân mật, có lẽ quan hệ giữa hai người nhất định không tầm thường.

Cho nên cô bé cho rằng Bạch Đàn từ chối không thu nhận mình là vì không muốn mình tiếp cận Lăng Đô Vương mà thôi.

Chuyện này dường như đã kết thúc như vậy.

Theo thông lệ, sau khi khai xuân Bạch Đàn sẽ dẫn tất cả học trò lên đỉnh Đông Sơn chơi xuân.

Nàng cũng gọi Tư Mã Tấn, hi vọng mượn cơ hội này cho hắn mở rộng lòng dạ, vơi bớt một chút ủ dột. Tư Mã Tấn cũng đồng ý, chỉ có điều bận quân vụ nên không thể đến kịp lúc xuất phát mà sẽ đến muộn một chút.

Nghe nói có việc này, Hi Thanh cũng chạy tới chung vui, còn xách theo hai bầu rượu ngon mua từ Trường Cán mang về.

Mọi người lũ lượt ra khỏi biệt viện trèo lên đỉnh núi, người nào cũng bừng bừng hào hứng.

Đang là thời điểm vạn vật sinh sôi, sắc màu xanh non mơn mởn dần thay thế những mảng xanh đậm của năm cũ, khắp nơi có thể thấy sức sống mạnh mẽ.

Dừng lại trên đỉnh núi, Bạch Đàn đề nghị mọi người làm một bài phú vịnh xuân.

Hi Thanh vốn không phải người sành thơ phú, hắn đến chính là để quấy rối, ai mở miệng đọc một câu hắn lại chen vào một câu tiếp theo, làm mọi người dở khóc dở cười mà không làm gì được.

Mọi người đang vui đùa thì Tư Mã Tấn đến, áo dài tay rộng màu xanh nhạt, tóc buông xõa, chân đi guốc, dáng vẻ phong lưu không hề giống mọi ngày.

Đáng tiếc sắc mặt vẫn quá mức lạnh lùng u ám.

Bạch Đàn đang định chào hắn thì lại thấy một bóng người phía sau hắn, không khỏi sửng sốt.

Thái Dung cúi đầu đi theo sau lưng hắn, đã thay trang phục tì nữ, ngoan ngoãn búi tóc hai bên kiểu nha hoàn.

Ơ, chẳng phải đã nói là không thu nhận cô bé này hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.