Tư Mã Tấn không hề thay đổi chủ ý, Thái Dung là bị người khác cưỡng ép đưa cho hắn.
Hắn có một ông chú là em út cùng một mẹ sinh ra của tiên đế, tên húy Tư Mã Diệp, phong hiệu Lịch Dương Vương. Ông chú này không có sở thích nào khác ngoài việc tìm cách đẩy người đẹp vào tay hắn. Mấy thị thiếp trong phủ Tư Mã Tấn trước đây tất cả đều là Tư Mã Diệp đưa đến.
Tư Mã Tấn lại không cảm kích hắn, thậm chí còn rất ghét hắn, chỉ có điều xuất phát từ một số mục đích nên vẫn chưa hề trở mặt.
Mấy ngày trước Tư Mã Diệp đã sai người đưa thư tới quân doanh, nói với Tư Mã Tấn hắn lại sắp đến chơi, lần này đương nhiên cũng phải tuyển chọn người đẹp trong quận đến tặng cho Tư Mã Tấn.
Tư Mã Tấn xé tan bức thư, hoàn toàn không để trong lòng.
Lần này Tư Mã Diệp lại chú tâm hơn những lần trước, đích thân chọn lựa mấy người đẹp trong quận, kết quả là... Ôi chao, ai cũng đẹp cả, thôi thì giữ lại mình dùng, cho nên lại đến tay không.
Nhưng đã viết trong thư rồi, cứ thế đến gặp ông cháu cũng xấu hổ. Hắn nghĩ bụng không bằng đến nịnh hót giáo viên mới của cháu mình cái đã, thế là chuẩn bị lễ trọng vui vẻ đi tới Đông Sơn, lại bắt gặp ngay Thái Dung vẫn lưu luyến bên ngoài không chịu đi.
Hỏi ra mới biết cô bé này vẫn khăng khăng một mực đòi đi theo Tư Mã Tấn. Không tồi, thế là có quà mang tới cho Tư Mã Tấn rồi! Cho nên không cần hỏi Tư Mã Tấn có chịu hay không, hắn trực tiếp sai người mang theo thư tay của mình đưa Thái Dung đến quân doanh.
Tư Mã Tấn mềm không chịu, cứng không nghe, đã quyết định là chưa bao giờ thay đổi, mấy ngày nay qua lại Đông Sơn nhìn thấy Thái Dung cũng coi như không nhìn thấy, nhưng không ngờ Thái Dung lại được Tư Mã Diệp đưa tới.
Một khi dính dáng đến Tư Mã Diệp, trong lòng hắn lại rất không vui.
Hắn giữ Thái Dung lại, ý định là sẽ hành hạ cho đáng đời.
Trước đây chưa bao giờ thấy Tư Mã Tấn mang theo thị nữ bên người, Hi Thanh đương nhiên rất kinh ngạc, đi đến bên cạnh Bạch Đàn thầm thì: "Cô nương này nhìn rất lạ, ở đâu ra thế?"
Bạch Đàn chu mỏ về phía Tư Mã Tấn: "Hắn tự tay cứu".
"Ơ! Nói đùa hả? Hắn mà cũng biết cứu người?"
Nếu không có Tư Mã Tấn ở đây, Hi Thanh chắc chắn đã phải gào lên rồi.
Bạch Đàn nhếch miệng, không bình luận gì thêm.
Nàng không biết cô bé tên là Thái Dung này làm thế nào mà Tư Mã Tấn gật đầu, trong lòng lại có cảm giác không được thoải mái lắm.
Dù Tư Mã Tấn có rất nhiều điểm không tốt nhưng xưa nay vẫn luôn nói sao làm vậy. Vậy mà bây giờ thế nào? Vừa mới thành khẩn tuyên bố trước mặt nàng là nhất quyết không chịu thu nhận người ta, quay đi quay lại đã dẫn người ta tới đây rồi.
Còn không biết xấu hổ kêu nàng cứ yên tâm nữa!
Tư Mã Tấn vừa đến nơi, bầu không khí đã lạnh đi mấy phần. Những học trò đang ngâm thơ làm phú cũng không còn mở miệng nữa.
Các học trò ở đây phần lớn đều đã gặp Thái Dung, bây giờ thấy cô bé đi theo phía sau Tư Mã Tấn tự nhiên đều kỳ quái, không ngừng lén nhìn Bạch Đàn, chuyện Bạch Đàn từ chối nhận Thái Dung làm học trò vẫn để lại một ấn tượng sâu sắc.
Tư Mã Tấn đã ung dung đi tới bên cạnh Bạch Đàn, nhìn chằm chằm Hi Thanh đang đứng sát nàng.
Hi Thanh ngượng ngùng tránh ra, nhưng bầu rượu trong tay vẫn bị Tư Mã Tấn cướp mất.
Ôi, đúng là xui xẻo.
Thái Dung đứng sau lưng Tư Mã Tấn, cung kính cúi đầu, mắt lại thường xuyên lấm lét nhìn Bạch Đàn.
Bạch Đàn hôm nay mặc áo sam màu xanh lục, mái tóc dài bó lại bằng sợi dây buộc tóc màu đỏ son rộng bằng ngón tay, bên hông đeo túi thơm, trên tay cầm quạt lông trắng, chỉ đứng ở đó đã là một cảnh sắc.
Trước kia Thái Dung chưa từng tiếp xúc với phụ nữ trong sĩ tộc, cho rằng đây chính là phong độ của con gái thế gia, đáy lòng vừa tự ti vừa có vài phần hâm mộ, lén đưa mắt nhìn Tư Mã Tấn, quả nhiên ánh mắt hắn vẫn quanh quẩn trên người Bạch Đàn.
"Tại sao bản vương vừa đến đã im lặng hết rồi?" Tư Mã Tấn giơ bầu rượu ra sau lưng, ý là kêu Thái Dung lấy chén rót rượu, mắt vẫn nhìn chằm chằm mọi người ở đây.
May mà Chu Chỉ đã phá vỡ tình hình căng thẳng: "Mọi người đang vịnh xuân, điện hạ là sư huynh, hay là cũng làm một bài thơ phú".
Tư Mã Tấn lắc đầu: "Bản vương chỉ am hiểu cầm quân tác chiến chứ không giỏi thơ phú, còn phải trông chờ ân sư dạy bảo nhiều hơn mới có thể ngâm thơ làm phú được".
Hắn thoáng nhìn sang bên cạnh, Bạch Đàn lại không tiếp lời, chiếc quạt trong tay phe phẩy không nhanh không chậm, sắc mặt hết sức lạnh lùng.
Ánh mắt Tư Mã Tấn chợt lóe lên, đột nhiên nhớ ra bầu rượu vẫn còn trong tay, cau mày quay lại quát: "Làm sao, ngay cả rót rượu cũng không biết à?"
Thái Dung nơm nớp lo sợ: "Điện hạ đi vội vàng, nô tì không có thời gian mang chén rượu".
"Không mang cũng không biết quay về lấy hả?" Tư Mã Tấn ném bầu rượu: "Bản vương cũng không vội, ngươi quỳ về lấy cũng được".
Thái Dung khiếp sợ nhìn hắn, trước mắt như có một làn hơi nước.
Vốn cho rằng mình đã gặp được quý nhân tương trợ, còn thầm than số mình may mắn, đến bay giờ cô bé mới biết đi theo vị điện hạ này cũng không hề dễ chịu.
Trước kia chỉ biết bắt cá kiếm sống hết sức gian nan, đâu biết rằng làm tì nữ cũng không dễ chút nào. Những nữ tì nam bộc trong phủ thế gia tộc lớn có ai là không được dạy dỗ từ nhỏ, đâu có ai đứng gần đến mấy cũng không hiểu được tâm tư của chủ nhân, chỉ có thể tủi thân rơi nước mắt, cuối cùng vẫn quỳ xuống dùng đầu gối đi về.
Tư Mã Tấn nổi giận, những người khác đều không dám lên tiếng, có điều thấy một tiểu cô nương gầy yếu bị trừng phạt như vậy cũng không khỏi xót thương.
Bạch Đàn không nhịn được nói: "Điện hạ cần gì phải tức giận. Chẳng phải chính điện hạ đã thu nhận người ta hay sao? Giờ lại chê người ta không tốt".
Thôi, buổi du xuân hôm nay dừng ở đây, nàng vẫy tay với đám học trò, dẫn mọi người đi về.
Trước khi đi, Hi Thanh đến gần Tư Mã Tấn, nhỏ giọng hỏi một câu: "Điện hạ, không phải là ngài cố ý thu nhận đứa nhỏ này để chọc tức Bạch Đàn đấy chứ?"
Nói xong hắn lại cười tít mắt đuổi theo Bạch Đàn: "A Đàn, không vui à? Nào nào nào, có gì cứ nói ra thoải mái".
Tư Mã Tấn suy nghĩ về phản ứng của Bạch Đàn, tâm tình bỗng dưng tốt hơn nhiều.
Chưa đến giờ Thân nhưng đã kết thúc du xuân, sau khi về đến biệt viện Bạch Đàn liền cho các học trò về nghỉ sớm.
Hi Thanh sống chết không chịu đi, cứ lải nhải mãi bên cạnh nàng, từ tiền viện đến hậu viện rồi lại theo đến tận vườn hoa.
"Này, ngươi nói cho ta nghe xem nào. Có phải điện hạ thích tiểu cô nương đó không?"
"Ta làm sao biết được, sao chính ngươi không đi mà hỏi?"
Bạch Đàn không đuổi hắn đi được, dứt khoát quay về thư phòng.
Hi Thanh dựa vào khung cửa, nói: "Ta biết tâm tư của điện hạ đối với ngươi, có phải ngươi thấy bên cạnh hắn đột nhiên có một tiểu cô nương nên ghen không?"
Bạch Đàn ném chiếc quạt trong tay vào trán hắn: "Chẳng qua chỉ là ta cảm thấy hắn nói không giữ lời thôi, một học trò như vậy, sau này ta làm sao có thể dạy dỗ được".
Hi Thanh vốn cảm thấy Tư Mã Tấn là người ngang bướng, không ngờ Bạch Đàn lại cũng nhất quyết không chịu thừa nhận như vậy, làm bộ làm tịch xoa trán chạy ra ngoài.
Hắn vừa mới đi, Tư Mã Tấn đã vào phòng, nhặt chiếc quạt trên đất đi tới đặt xuống trước mặt Bạch Đàn: "Ân sư không ngại bản vương sắp xếp cho đưa bé đó ở đây chứ?"
Bạch Đàn đáp không nóng không lạnh: "Tùy ý điện hạ".
Tư Mã Tấn cười cười, đứng dậy ra cửa.
Mặc dù Thái Dung được cho phép ở lại nhưng vẫn còn nhớ chuyện Bạch Đàn từ chối thu nhận, khó tránh khỏi hơi kiêng kị nên vẫn tránh tiếp xúc với nàng, lại vẫn dính lấy Tư Mã Tấn.
Nhưng hành vi của Tư Mã Tấn rất quái đản, bắt cô bé ở ngoài phòng là chuyện thường xuyên, căn bản không cho cô bé lại gần trong vòng ba trượng.
Cho rằng nhất định là mình quá vụng về nên mới bị ghét bỏ, ôm hai đầu gối đau đớn chạy đến trước mặt Vô Cấu năn nỉ dạy mình làm việc.
Vô Cấu rất rất nói chuyện, dạy Thái Dung không ít chuyện, lớn đến quy củ trong sĩ tộc, nhỏ đến ăn mặc ngủ nghỉ, thậm chí dùng từ xưng hô đều dạy bảo hết sức kĩ càng.
Thái Dung đội ơn Vô Cấu quay lại chỗ ở của Tư Mã Tấn, nhưng tay còn chưa chạm vào đồ của hắn đã bị Cố Trình tóm lấy xách ra ngoài.
Tư Mã Tấn lạnh lùng đứng trước cửa: "Ai cho phép ngươi tùy tiện vào phòng của bản vương?"
Bao nhiêu tủi thân mấy ngày nay đồng loạt trào dâng trong lòng, Thái Dung im lặng chảy nước mắt rất lâu.
May mà Thái Dung cố chấp, nếu là một cô gái bình thường có lẽ đã không chịu nổi từ lâu rồi.
Thường ngày chỉ cần không về muộn, Tư Mã Tấn nhất định sẽ ăn cơm tối cùng với Bạch Đàn.
Nhà bếp tương đối biết nịnh hót, hễ là có hắn ăn cơm liền làm cơm nước hết sức thịnh soạn, cho nên Bạch Đàn ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng rất thích cùng ăn cơm với hắn.
Tuy nhiên tối nay Bạch Đàn vừa đi vào trong sảnh đã cảm thấy không đúng, chiếc án bình thường nàng vẫn ngồi đã di chuyển vị trí, bị chuyển lên phía trên, hướng tây.
Tư Mã Tấn dẫn Thái Dung đi vào, ngồi xuống như thường ngày, cũng phát hiện sự thay đổi đó: "Sao thế? Ân sư đột nhiên ngồi lên trên là có ý gì?"
Thái Dung cúi đầu nói: "Thưa điện hạ, là nô tì chuyển ạ. Bạch tiểu thư là ân sư của điện hạ, phải ngồi phía tây bên trên, không nên ngồi ngang hàng với điện hạ. Những chuyện này là quy củ nô tì mới học được gần đây".
Tư Mã Tấn cau mày một lát, lại cũng không nổi giận, quay lên nhìn về phía Bạch Đàn: "Nếu ân sư muốn, ngồi đối diện bản vương cùng ăn cũng được".
Bạch Đàn khẽ hừ một tiếng: "Vi sư cảm thấy rất tốt, tì nữ mới của điện hạ thật sự biết tôn sư trọng đạo".
Nói xong liền đi lên phía trên ngồi xuống.
Tư Mã Tấn nhìn nàng chằm chằm: "Ân sư vẫn hi vọng bản vương tôn sư trọng đạo, vậy sau này cứ ngồi thế này mà dùng cơm đi".
"Thế thì tốt quá". Bạch Đàn cầm đũa gắp chặt một miếng thịt.
Tư Mã Tấn giấu nét cười trên môi khuất sau chén rượu.
Những lúc như thế này, Thái Dung cảm thấy điện hạ đối với mình cũng không tồi, nhưng một khi trở lại phòng hắn, cô bé vẫn không được vào cửa, bị ngăn ở bên ngoài phơi gió lạnh.
Kỳ Phong và Cố Trình cũng khó mà nói gì được. Tâm tư của điện hạ mưa nắng thất thường, huống hồ Thái Dung còn dính dáng đến Lịch Dương Vương, bọn chúng lại không muốn chạy vòng quanh núi chút nào.
Mấy ngày nữa là đến tiết xuân phân, mấy hôm liền xuân hàn, nhiệt độ thấp lại có mưa dầm.
Bạch Đàn bị nhiễm lạnh, ho không ngừng.
Vô Cấu khuyên nàng nghỉ dạy vài ngày, nàng cho rằng không quá nghiêm trọng nên không để ý, không ngờ lại ho ngày càng kịch liệt.
Thời gian này có một đám lính mới nhập ngũ, Tư Mã Tấn bận huấn luyện quân, hôm nào cũng về muộn.
Buổi tối đi qua thư phòng, nghe thấy tiếng ho của nàng trong phòng mới biết nàng bị ốm. Vừa về đến phòng hắn liền sai Kỳ Phong đi mời Hi Thanh, lại kêu Thái Dung đi sắc canh gừng.
Thái Dung còn tưởng hắn bị ốm, vội vàng ân cần hỏi han. Tư Mã Tấn chỉ lạnh lùng sai co bé mang canh gừng đến chỗ Bạch Đàn, cô bé liền không dám lên tiếng nữa.
Bạch Đàn dựa vào đầu giường, trán hơi nóng, sốt nhẹ.
Lúc Tư Mã Tấn vào phòng nàng, Hi Thanh đã đến từ lâu, vừa mới xem mạch cho nàng xong.
Nhìn thấy Tư Mã Tấn đi vào, Hi Thanh lại thích trêu hắn, cố ý nắm cổ tay Bạch Đàn hỏi: "Bạch Đàn, ngươi nói xem, có phải gần đây trong lòng không thoải mái nên mới ốm không?"
Bạch Đàn không cón sức gạt tay hắn ra, chỉ trợn mắt nhìn lên trời.
Tư Mã Tấn nghiêng người tới nhìn một lát, trong mắt thấp thoáng nét cười: "Ân sư không có việc gì chứ?"
Bạch Đàn nhấc mí mắt lên mới nhìn thấy hắn: "Vi sư có thể có việc gì được. Vi sư chỉ hi vọng điện hạ không có việc gì mới tốt. Ngày nào vi sư cũng lo lắng điện hạ lại làm việc gì đó kinh hãi người đời".
Tư Mã Tấn ngồi xuống bên mép giường: "Bản vương đã chính miệng nói sẽ nghe theo sự dạy bảo của ân sư, sao lại làm việc gì kinh hãi người đời được?"
Hắn không nói như vậy còn đỡ, vừa nói Bạch Đàn đã tức giận: "Lời điện hạ nói, vi sư cũng không dám tin nữa".
Tư Mã Tấn giả vờ suy nghĩ một lát: "Bản vương có làm trái lời nói của mình à?"
Đuôi mắt Bạch Đàn giật giật, nàng bực tức quay người đi: "Vi sư mệt rồi, điện hạ về đi".
Lúc Thái Dung bưng canh đi vào lại nhìn thấy Tư Mã Tấn tủm tỉm cười đi ra cửa. Cô bé đưa bát canh gừng cho Bạch Đàn, trong lòng buồn bã, bất mãn lùi ra cửa.
Hi Thanh là một người tinh tế, lẽ nào lại không nhìn ra sắc mặt của một cô bé. Hắn chọc chọc Bạch Đàn, nói: "Ôi, tiểu cô nương này sao thế nhỉ? Điện hạ đối xử với nó như vậy mà nó lại vẫn không bỏ được ý nghĩ đó".
Bạch Đàn nói: "Người ta thích thế, có quan hệ gì với ngươi?"
Hi Thanh khép hai tay vào người: "Đàn này, ngươi có địch thủ rồi. Mặc dù ngươi có tài nhưng ngươi không trẻ như người ta".
"Ngươi dám nói ta già hả?" Bạch Đàn nổi giận, xoay người ngồi dậy định đánh hắn, bệnh cũng đỡ hơn được mấy phần.
Hi Thanh co giò chạy vội ra cửa, không ngừng cười to.
May mà Bạch Đàn có sức khỏe tốt, cơn sốt này cũng chỉ nấn ná một hai ngày rồi biến mất.
Vô Cấu lo cho nàng, mấy ngày nay hôm nào cũng nấu trà gừng, đứng chờ nàng uống hết mới chịu đi.
Sáng sớm, Bạch Đàn đứng trên hành lang bưng bát trà gừng chậm rãi uống, thấy Tư Mã Tấn đi qua dưới hành lang, chợt chuyển hướng đi tới chỗ nàng.
Nàng cho rằng hắn lại định uống trà của nàng như lần trước, vừa mới định nghiêm mặt từ chối, ai ngờ hắn lại chỉ thoáng nhìn một cái rồi quay lại nói: "Nha đầu gì kia, đi lấy cho bản vương một bát".
Thái Dung biết hắn vẫn không nhớ tên mình, giấu vẻ thất vọng chạy về phía phòng bếp.
Bạch Đàn đưa bát cho Vô Cấu, hất cằm, xuay người đi đến tiền viện giảng bài.
Có tì nữ là giỏi lắm hả? Ta có Vô Cấu, như có bảo bối.
***
Thời gian này Bạch Đống vẫn bị phụ thân nhốt trong phủ bắt đọc sách, không dễ gì tìm được cơ hội trốn ra, lại nghe nói a tỷ của hắn ốm rồi. Lăng Đô Vương còn nuôi một tiểu tì nữ bên cạnh để chọc tức nàng, hắn vội hấp tấp chạy tới Đông Sơn.
Chạy được nửa đường vẫn thấy quá chậm, hắn lại đi đường tắt qua sơn đạo trước cửa Bão Phác quán.
Đúng lúc Trần Ngưng từ dưới núi đi lên, nhìn thấy Bạch Đống chạy trên sơn đạo thì vô cùng khó hiểu: "Ngươi có đường lớn không đi, đi đường tắt làm cái gì?"
Bạch Đống nói: "A tỷ của ta gần đây mệnh phảm tiểu nhân, ta phải đến giải cứu a tỷ".
Trần Ngưng bấm độn như thật, lắc đầu: "Không không, lệnh gần đây chỉ mệnh phạm đào hoa, không có tiểu nhân".
Bạch Đống hừ một tiếng: "Hi Thanh chính miệng nói với ta, sao có thể sai được".
Trần Ngưng phẩy phất trần, niệm "Phước Sinh Vô Lượng Thiên Tôn". Ngay cả thuốc của Hi Thanh cũng là, vậy mà lại có người tin hắn? Đạo đức suy đồi, bần đạo đau lòng hết sức.
Bạch Đống đã chạy ra ngoài, suy nghĩ gì đó lại quay về kéo Trần Ngưng đi: "Ngươi là đạo sĩ mà. Đi, cùng ta đi diệt trừ tiểu nhân đó!"
Trần Ngưng bị hắn kéo loạng choạng, cứ thế bị lôi đến biệt viện nhà họ Bạch.
Bạch Đàn vừa đưa chân các học trò, tìm một chiếc cuốc đi ra vườn trồng hạt hoa thu thập từ năm ngoái.
Thái Dung đứng dưới hiên nhìn, cảm thấy hơi bất ngờ. Con gái thế gia mà cũng biết làm việc trồng cây.
Có điều chắc chỉ là ngẫu hứng thôi, nghe nói đầu năm đế vương còn đi cày ruộng, hoàng hậu còn tự tay trồng dâu, nhưng sao có thể thật sự hiểu được sự khó khăn của nhân gian?
Đang nghĩ lại thấy có tiếng bước chân phía hành lang uốn khúc. Bạch Đống kéo Trần Ngưng đến trước mặt, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt dừng lại trên người cô bé.
"Ngươi chính là tì nữ Lăng Đô Vương mới thu nhận hả?"
Thấy hắn mặc áo trắng đẹp đẽ liền biết hắn xuất thân không thấp, Thái Dung vội vàng cúi đầu: "Vâng".
Bạch Đống đẩy Trần Ngưng, nhỏ giọng nói: "Ngươi thấy nó có gì cổ quái không? Vì sao nó đến đây, a tỷ của ta hết bị ốm lại u sầu cả ngày?"
Trần Ngưng im lặng dùng phất trần phất vào mặt hắn. Tiểu cô nương người ta đang yên đang lành mà nghe ngươi nói lại không khác gì yêu quái.
"Em lại càn quấy cái gì thế?" Nghe thấy động tĩnh, Bạch Đàn nghiêm mặt bước lên hành lang, vừa đi vừa phất tay ra hiệu cho Thái Dung rời khỏi đây.
Thái Dung không ngờ nàng lại giải vây cho mình, ngẩn ra một lát rồi mới đi.
Bạch Đống bực bội đá cột chống hành lang: "Hi Thanh nói mấy ngày nay a tỷ tức giận không vui nên em mới đến, thế mà a tỷ lại không cảm kích chút nào".
"Đâu có, chị vui lắm chứ".
Có thể không vui được sao? Tư Mã Tấn cũng bắt đầu tôn sư trọng đạo rồi. Nàng dạy nửa năm mà không hiệu quả, vừa thu tiểu tì nữ này đã có tác dụng rồi, đúng là hữu dụng hơn nàng nhiều. Ha ha...
Bão Phác quán còn có việc, Trần Ngưng chỉ ở lại một lát rồi ra về.
Bạch Đống bị mấy câu của Bạch Đàn thuyết phục, cũng không nói linh tinh nữa, ngoan ngoãn ở lại cùng nàng trồng hoa.
Vốn hắn còn định ăn chực bữa cơm, nhưng Song Toàn tới nói phụ thân hắn đang giận dữ, hắn đành phải vội vã chạy về.
Lúc này Thái Dung mới lại xuất hiện, ngăn Bạch Đàn lại trên hành lang, hành đại lễ với nàng: "Đa tạ tiểu thư".
Bạch Đàn cười nói: "Cảm ơn ta cái gì?"
"Cảm ơn tiểu thư đã giải vây cho nô tì".
Bạch Đàn gật đầu đi về phía trước, cô bé này cũng coi như là hiểu chuyện.
Thái Dung lại đuổi theo vài bước: "Nô tì không dám có ý nghĩ không an phận, đi theo điện hạ chỉ vì cơm no áo ấm thôi".
Bạch Đàn quay lại: "Nói với ta chuyện này làm gì?"
Thái Dung hơi sững sờ, lại nói tiếp: "Nô tì từ nhỏ đã không có cha mẹ, một mình trong thôn bị nhục mạ đủ đường, chưa bao giờ có ai tương trợ, trừ điện hạ..."
"Cho nên tự nhiên muốn đến bám lấy điện hạ đúng không?" Bạch Đàn gạt một cục đất dính trên lưỡi cuốc, cười một tiếng: "Ta lại cho rằng ngươi chỉ muốn tìm cớ thôi. Rõ ràng là ái mộ điện hạ nhưng lại cảm thấy không xứng nên dứt khoát tìm một lí do chính đại quang minh để ở lại bên người điện hạ, đúng không?"
Thái Dung cắn môi, xoay người đi.
Cô bé ghét cảm giác bị nói trúng tim đen này, một chút thể diện cũng không cho người ta.
Bạch Đàn gọi Thái Dung lại: "Kì thực ta cũng khâm phục ngươi, chỉ dựa vào dũng khí theo đuổi không rời này, không phải ai cũng có thể làm được như ngươi".
Nói xong lời này, nàng thoáng nhìn Thái Dung đang trợn mắt há mồm, cầm cuốc thướt tha bước đi.
Nguyên tắc làm thầy của nhà họ Bạch: Sau khi nói xong những lời hay ho, nhất định phải duy trì phong độ, phong độ!
***
Trăng treo ngọn liễu, Tư Mã Tấn mới quay về Đông Sơn.
Hắn không về phòng mình mà lại vào phòng Bạch Đàn.
Bạch Đàn vừa ăn cơm xong, đang pha trà, phe phẩy chiếc quạt lông trên tay, cũng không để ý đến hắn.
Tư Mã Tấn đặt roi ngựa trong tay xuống, vòng qua bình phong đi thẳng vào phòng trong.
Lúc này Bạch Đàn mới cảm thấy không đúng, vội vàng ném quạt xông vào, lại nhìn thấy hắn đang ngồi trên giường nàng.
"Điện hạ làm cái gì vậy? Không phải điện hạ đã nói sau này phải tôn sư trọng đạo sao? Đây chính là sự tôn sư trọng đạo của điện hạ đấy à?"
Sắc mặt Tư Mã Tấn không tốt lắm nhưng vẫn cười một tiếng: "Ân sư gần đây tính khí không được tốt".
Bạch Đàn hừ một tiếng: "Tính vi sư luôn luôn thế này".
Ngoài cửa đột nhiên có âm thanh dè dặt của Thái Dung, Bạch Đàn đành phải tạm thời mặc kệ hắn, đi ra cửa.
"Nô tì đến mời điện hạ dùng cơm". Thái Dung đứng khoanh tay, thật sự có vài phần dáng điệu của tì nữ vương phủ.
Bạch Đàn cũng không tiện nói thẳng Tư Mã Tấn đang ở trong phòng trong của nàng, quay vào mời hắn đi ăn. Mới đi đến ngoài bình phong đã nghe thấy bên trong có tiếng đổ vỡ, nàng vội vàng bước nhanh vào, nhìn thấy Tư Mã Tấn ngã bệt xuống đất, chiếc ghế đẩu bên cạnh vẫn còn lăn lóc.
Hắn thở phì phò, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Đàn liền vươn tay về phía nàng, lại không nói nên lời.
Bạch Đàn rùng mình, đưa tay đỡ hắn dậy, đột nhiên thấy Thái Dung đứng cạnh bình phong với vẻ mặt kinh ngạc, nàng lập tức chặn phía trước Tư Mã Tấn, cả giận nói: "Ra ngoài!"
Thái Dung cho rằng Tư Mã Tấn bị thương nên rất lo lắng, đâu chịu đi.
Bạch Đàn quay ra ngoài gọi to một tiếng: "Kỳ Phong!"
Kỳ Phong vừa đi vào viện, nghe thấy có người gọi liền đi tới.
Bạch Đàn chỉ Thái Dung: "Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, mang nó đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt điện hạ của các ngươi!"
Suy nghĩ đầu tiên của Kỳ Phong tại sao hôm nay Bạch Bồ Tát lại bá đạo như vậy, hắn lải nhải: "Dù gì nó cũng là người Lịch Dương Vương tặng, sao có thể tùy tiện đuỏi đi được".
"Vậy ngươi đưa nó về chỗ Lịch Dương Vương!"
Kỳ Phong không ngờ nàng lại nóng giận như vậy, thoáng nhìn ra phía sau nàng, phát hiện tình hình của Tư Mã Tấn liền vội vã kéo Thái Dung ra cửa.
Thái Dung vùng vẫy vài cái, Kỳ Phong hung dữ nắm chặt cổ áo cô bé: "Không muốn chết đi thi ngay!"
Cô bé kinh hãi, không dám lên tiếng nữa.
Kéo Thái Dung đi thẳng xuống núi, Kỳ Phong xách cô bé lên ngựa như xách bao tải, đang định đánh ngựa chạy vào đô thành, Thái Dung đột nhiên kêu hắn dừng lại.
"Không cần đưa tôi về chỗ Lịch Dương Vương".
Cô bé trượt xuống ngựa, ngã xuống đất, vừa xoa cổ chân bị đau vừa bật khóc nức nở.
Cô bé phải về nhà, bùn chung quy vẫn là bùn, vĩnh viễn đủ thể trở thành mây trên trời. Thà rằng quay về làm bùn như xưa còn hơn chuyển đến trời của người khác.
***
Tư Mã Tấn lại phát bệnh.
Bạch Đàn vội vã đóng cửa lại. Đến lúc nàng quay lại giường, Tư Mã Tấn đã đầm đìa mồ hôi, nắm tay nắm chặt, môi dưới đã bị cắn rách chảy máu.
Nàng nhất thời bối rối, không ngờ lại đưa tay đến gỡ môi hắn ra, miệng hỏi: "Bao giờ Hi Thanh đến?"
Tư Mã Tấn tóm lấy tay nàng kéo đến gần miệng, chỉ muốn cắn mấy miếng thật mạnh nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, toàn thân run lên.
Bạch Đàn đau tay đã đành, lại còn bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng vỗ về hắn: "Điện hạ tỉnh táo lại đi, cái đó không phải để ăn".
Nàng tiện tay lau vết máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng hắn.
Tư Mã Tấn đầy mặt mồ hôi, đột nhiên kéo mạnh nàng đến gần, mở miệng ra ngậm chặt lấy môi nàng.
Dù sao cũng phải cắn một cái gì đó mới thoải mái được một chút.