“Cái gì!” Quân Vô Nhai nhảy dựng lên, “Việc này là thế nào? Nha môn thiếu
vật chứng tại sao lại hỏi Chân huynh? Nữ nhân kia, ngươi đừng kiếm cớ
làm chuyện xấu!” Quân Vô Nhai cho là Xảo Nhi vì thấy Chân Thủy Kiệt tuấn mỹ nên muốn trêu ghẹo.
Xảo Nhi đầu hắc tuyến, xem ra mình ở trong đầu bọn hắn là người rất xấu xa đây.
“Hừ! Bản quan gia hiện tại đang phá án, ngươi câm miệng cho ta!” Xảo Nhi lập tức quét ánh mắt nghiêm túc về phía Quân Vô Nhai.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện thế nào, nhóm của Chân ca ca mới đến đêm qua, làm sao đi trộm vật chứng được, trời ạ, tỷ sẽ không nói là túi nước kia bị mất chứ?” Cổ Thần Nhi hoảng sợ nhìn Xảo Nhi.
Miệng nhỏ
của Xảo Nhi nhếch lên tia cười lạnh, nhìn Cổ Thần Nhi nói: “Ngươi không
ngu nữa sao? Hiện tại có biết rõ vì sao lại nghi ngờ hắn không? Kẻ đi
trộm chứng cứ có võ công cao cường, quan trọng nhất là hắn giẫm phải
phấn phát sáng ở ngưỡng cửa, cho nên bản quan gia muốn kiểm tra! Xin
Chân công tử hợp tác!”
Chân Thủy Kiệt cả kinh, không nghĩ tới nữ tử này căn bản không quen hắn, nhất thời lại phát ra khí tức lãnh lẽo.
“Vì sao cô nương lại nghi ngờ tại hạ gây ra? Người có võ công thì rất nhiều không phải sao?” Giọng nói của Chân Thủy Kiệt cũng phát lạnh.
“Bởi vì ngươi nói đêm qua thần y có nhắc đến án kiện với ngươi, thì chứng tỏ thần y rất có khả năng đã nhờ ngươi giúp đỡ, hơn nữa theo phân tích của sư gia, đạo tặc có thân hình cao lớn, mà Chân công tử lại tương đối phù hợp với phân tích trên, là ta kiểm tra theo lệ mà thôi, nếu không phải
ngươi, thì ngươi không cần lo sợ!” Xảo Nhi nhíu mày.
“Ngươi!” Chân Thủy Kiệt bị nàng nói như thế không phản bác được lời nào.
“Xin phối hợp!” Xảo Nhi đến gần hắn.
Chân Thủy Kiệt khó xử nhìn Quân Vô Nhai và Hoa Phiêu Linh.
“Thủy Kiệt, ngươi cứ để Xảo Nhi nhìn xem, lời nàng nói cũng không phải không đúng?” Hoa Phiêu Linh nói lời công đạo.
“Ta” Chân Thủy Kiệt đột nhiên nhìn Quân Vô Nhai nhăn mi lại, người thông minh như Quân Vô Nhai nhất thời sắc mặt đại biến.
“Nữ nhân kia! Thủy Kiệt tốt xấu gì cũng là thống lĩnh thị vệ của nội các
đại học sĩ ta, há có thể để ngươi kiểm tra, vậy ngươi chẳng phải là
không để chúng ta vào mắt sao!” Quân Vô Nhai biết việc này quả thật là
do Chân Thủy Kiệt làm ra, tuy rằng không biết hắn làm như vậy vì nguyên
nhân gì, nhưng phải bảo vệ người của mình trước rồi tính sau, trở về hắn sẽ hỏi rõ cậu.
Xảo Nhi cười ha ha rồi đột nhiên ngậm miệng ngỏ lại, lạnh lùng nói: “Ý của ngươi là muốn bao che sao?”
“Hừ! Bao che thì sao, bản công tử còn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao,
tại sao lại để một bộ khoái của một huyện nha nho nhỏ điều tra chứ!”
Quân Vô Nhai phẫn nộ, khí thế cường ngạnh.
Tứ vương gia và
Cổ Thần Nhi đều đã nhìn ra, túi nước kia quả nhiên là do Chân Thủy Kiệt
trộm đi, nếu đúng như vậy chỉ sợ hắn phải vào nhà lao ngồi.
“Phải không? Hồng huyện là địa bàn của ta, chỉ cần ngươi là phạm nhân! Thì
đến Thiên Vương lão tử cũng phải nghe ta!” Xảo Nhi châm biếm cười một
tiếng, bàn tay nhỏ vung hướng Chân Thủy Kiệt.
“Chân ca ca,
chạy đi!” Cổ Thần Nhi đứng bên cạnh Xảo Nhi, thấy Xảo Nhi tức giận, thì
lập tức ôm chặt eo nhỏ của Xảo Nhi, không để nàng đi bắt Chân Thủy Kiệt.
“Tiểu tử thúi, ngươi cũng muốn vào nhà lao phải không?” Xảo Nhi muốn đẩy hắn
ra, nhưng lại nghĩ đến hắn không biết võ công, chỉ sợ sẽ bị trọng
thương, lập tức lớn tiếng mắng.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ thả Chân ca ca đi, bon đệ sẽ đi hỏi cha để cho tỷ lời giải thích thỏa đáng! Xin tỷ!”
“Không thể! Hắn đả thương hai nha dịch, há có thể ung dung tự tại, vậy làm sao ta có thể đối mặt với huynh đệ của ta, đã dám làm thì dám chịu, hừ!”
Xảo Nhi nghiêm khắc nói.
Quân Vô Nhai kéo Chân Thủy Kiệt ra hiệu cho hắn chạy đi, Chân Thủy Kiệt thấy Cổ Thần Nhi đang ôm giữ Xảo
Nhi, trong lòng nghĩ đến Vương gia và thiếu gia đều nói nữ nhân này có
võ công cao cường, mình không thể đánh bừa, lạnh lùng nhìn Xảo Nhi liếc
mắt, cắn chặt răng, nhanh chóng chạy đi.
“Quân Vô Nhai,
ngươi cố tình thả nghi phạm!” Xảo Nhi tức giận, “Tiểu tử thúi, ngươi còn không buông ra, đừng trách ta không khách khí!”
“Xảo Nhi!
Ngươi bình tĩnh, bản vương biết việc này không công bằng với ngươi,
nhưng dù sao cũng có liên lụỵ không ít, không bằng để bản vương đi đến
giải thích với Lâm đại nhân được không?” Hoa Phiêu Linh bước đến trước
mặt nhìn vẻ mặt giận dữ của Xảo Nhi, ôn hòa nói. Hắn biết rõ tiểu nữ
nhân này rất nóng tính.
“Ngươi?” Xảo Nhi nghĩ thầm có Vương gia ra mặt thế là tốt nhất, “Vậy ngươi cùng ta về nha môn, giải thích
với Lâm đại nhân!”
“Được, đa tạ Xảo Nhi độ lượng khoan
hồng.” Đôi mắt tà mị của Hoa Phiêu Linh cong lên, thấy mắt phượng của
Xảo Nhi nheo lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của hắn không tha.
“Sắc nữ! Ngươi nhìn cái gì!” Lửa giận của Quân Vô Nhai ngùn ngụt đứng chắn
trước mặt Hoa Phiêu Linh, ngăn cản ánh mắt nóng như lửa của Xảo Nhi.
Khóe miệng của Xảo Nhi vừa kéo nói: “Không phải nhìn ngươi!” Mắt hoa đào
đáng ghét, tại sao càng ngày càng làm người ta chán ghét chứ, lãng phí
cả gương mặt tuấn tú.
Cổ Thần Nhi rốt cục cũng buông Xảo
Nhi ra, vẻ mặt u buồn, nhìn Quân Vô Nhai nói: “Biểu ca, cha vì sao lại
phải làm như vậy?” Thì ra Cổ Thần Nhi cũng đã hoài nghi.
“Thần nhi, đệ đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, cậu không có khả năng làm ra việc này! Hiện tại ta sẽ trở về hỏi cậu, đệ theo Vương gia đến nha môn đi,
nhớ kỹ, không thể để sắc nữ kia bất kính với Vương gia biết chưa?” Quân
Vô Nhai vô cùng lo lắng, sự việc đã ngoài dự đoán của hắn.
“Ừm, Thần nhi biết rồi.” Thần nhi lập tức gật đầu, nhưng trên khuôn mặt khả ái đã không còn ý cười.
Quân Vô Nhai vừa đi, Xảo Nhi mang hai người trở ra ngõ nhỏ đi hướng nha môn. Xảo Nhi mang vẻ mặt quạnh quẽ đi trên đường, Hoa Phiêu Linh nhìn bóng
lưng nhỏ xinh của nàng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, cho đến bây giờ hắn
vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt cường thế của nàng lúc ấy, mà Cổ Thần Nhi đi bên
cạnh thì trông thật ủ rũ, giống như trái cà héo.
“Thần nhi, đừng lo, cha của đệ không phải loại người đó, nhất định là vì nguyên
nhân gì đó, chẳng lẽ đệ không tin cha đệ sao?” Hoa Phiêu Linh không có
tư thế Vương gia, vỗ vỗ vai Cổ Thần Nhi.
“Đệ biết, chỉ là
đệ nghĩ không ra vì sao cha lại bảo Chân ca ca đi trộm vật chứng, đây
không phải có tật giật mình sao?” Cổ Thần Nhi chật vật nhìn Hoa Phiêu
Linh.
“Thần nhi, đệ đừng nghĩ ngợi lung tung, Thủy Kiệt
cũng không phải di cha đệ gọi đi, có lẽ là người khác chăng? Còn nữa nếu thực sự là cha đệ, có lẽ là vì ông muốn giấu giếm chuyện khác?” Hoa
Phiêu Linh vừa nói vừa liếc nhìn Xảo nhi.
“Ừm, đệ tin là cha trong sạch.” Cổ Thần Nhi đột nhiên lớn tiếng nói.
Xảo Nhi đột nhiên xoay người lại cười lạnh nói: “Thanh giả tự thanh! Ngươi
lớn tiếng cũng vô dụng! Có một số người chỉ ra vẻ đạo mạo, nhưng thời
gian là phương thức chứng minh tốt nhất!”
“Xảo Nhi tỷ tỷ, ý của tỷ là, tỷ xác định cha đệ có tội sao?” Cổ Thần Nhi giận dữ nhìn Xảo Nhi.
“Ta không nói, đại nhân nói, phàm sự gì cũng cần chứng cớ!” Khóe miệng Xảo Nhi cong cớn, nàng thích câu này.
Cổ Thần Nhi rầu rĩ trừng nàng, ba người vừa mới trở lại nha môn, thì trên
con đường mòn cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện đao quang kiếm ảnh!
Xảo Nhi cả kinh nhìn thấy bóng đen quen thuộc bị bốn nam tử trung niên cầm
binh khí cổ quái vây lại, hơn nữa trên người hắc y nhân còn có nhiều vết chém, lộ ra miệng vết thương bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Không ngờ lại có người dám đến địa bàn của ta để giết người!” Xảo Nhi phẫn nộ quát, phi thân lên, song chưởng vung ra.
“Xảo Nhi!” Bóng đen kinh hỉ kêu lên, Xảo Nhi chỉ thấy đôi mắt quen thuộc
đang nhìn nàng, thì chợt cả người hắn như bị rút lực té xuống đất.
“Sao?” Xảo Nhi bay nhanh tới, đưa tay đỡ được Lãnh Sương Hàn.