Xảo Nhi nhìn thấy dưới gầm bàn có tám chân dài đan chéo nhau, khóe miệng
nhất thời co quắp, chân của Chân Thủy Kiệt vẫn đang trong tầm mắt của
Xảo Nhi, lại bị chân khác che lại, miệng nhỏ của Xảo Nhi co quắp càng
lợi hại.
“Đêm qua ta thấy một mình Cổ bá phụ đứng trong
viện thở dài, cho nên đi đến hỏi thăm. Cổ bá phụ liền đem chuyện bị một
nữ tử vu tội nói cho ta biết, nữ tử kia thực là đáng hận, Cổ bá phụ là
người nhân nghĩa, sao có thể làm ra loại việc đó! Thực là mắc cười!”
Chân Thủy Kiệt giận dữ nói.
“Loại chuyện gì? Vì sao cậu không nói với ta?” Quân Vô Nhai nhìn Cổ Thần Nhi.
“Cha sợ phiền phức, hơn nữa đệ nghĩ, cha là sợ mọi ngươi tham gia vào, như
vậy cha chẳng phải càng đáng nghi sao?” Cổ Thần Nhi tuyệt đối không ngu
ngốc.
“Nhưng chuyện này có quan hệ đến thanh danh của cậu,
sao có thể để điêu phụ tự tiện nói vớ nói vẩn được, thị có chứng cớ
không?” Sắc mặt Quân Vô Nhai âm trầm nói.
“Hình như nói có
túi nước của nhà đệ, bên trong túi nước pha thuốc mê, nói là cha nhân
lúc thị hôn mê, làm cái kia.” Sắc mặt Cổ Thần Nhi lúng túng nhìn mọi
người.
“Nói vớ nói vẩn! Tại sao cậu lại làm ra chuyện đó,
nhất định là có người hãm hại, Vương gia, việc này xem ra chỉ có ngươi
ra mặt mới được!” Quân Vô Nhai thận trọng nhìn Hoa Phiêu Linh.
“Mọi người đừng vội, mọi việc nói ra đều phải có chứng cớ, Không phải
chúng ta đang chờ nha môn sao? Đến lúc đó hỏi Lâm đại nhân là được rồi,
Đông Phương nói Lâm đại nhân là vị quan tốt hiếm thấy, đương nhiên sẽ
không có oán an.” Hoa Phiêu Linh quả nhiên là Vương gia, thời điểm này
lại rất trấn định.
“Đúng rồi, thương thế của Đông Phương
tốt lên chưa? Một đao kia thiếu chút nữa lấy mạng của hắn.” Quân Vô Nhai chuyển đề tài.
“Hình như đã đỡ hơn, hôm qua Văn huynh có
đi thăm hắn hắn, hắn đã có thể xuống giường hoạt động, chắc là không
sao, hắn biết hôm qua chúng ta có việc phải tới Hồng huyện.”
“Vậy có bắt được sát thủ không?” Quân Vô Nhai hình như rất quan tâm đến Đông Phương Ngọc.
“Không có, nghe nói là sát thủ của ‘Lãnh các’, thái sư đã hạ lệnh vây quét sào huyệt của Lãnh các, bắt được mấy chục tên sát thủ, chỉ có duy nhất một
tên sát thủ, hình như gọi là Lãnh Sương Hàn, nghe nói võ công của hắn
xuất thần nhập hóa, xếp hạng thứ mười trên giang hồ, sợ muốn bắt hắn có
chút khó khăn.”
“Vậy Đông Phương không phải vẫn nguy hiểm sao?” Quân Vô Nhai cả kinh nói.
“Ừ, cho nên hắn nói ở bên cạnh Xảo Nhi là an toàn nhất, lần này ta tới là
muốn hỏi Xảo Nhi, có bằng lòng đến kinh thành hay không, thái sư sẵn
lòng ra giá cao để mới nàng về làm thị vệ, nếu không được, Đông Phương
sẽ tự mình đến đây.”
“Hừ! Nữ nhân đó hả? Ngươi cảm thấy
nàng sẽ nghe lời sao? Hơn nữa dáng vẻ của nàng không giống bộ khoái, quả thực là giống lưu manh hơn.” Ấn tượng của Quân Vô Nhai đối với Xảo Nhi
đã thối rửa đến cực điểm.
Gương mặt anh tuấn của Hoa Phiêu
Linh ửng hồng nói: “Ngươi cũng đừng quá chủ quan, nàng ở Hồng huyện này
không phải bắt được rất nhiều phạm nhân sao? Người ở kinh thành biết đến nàng cũng không ít, tiếng tăm không tệ, lần đó là do Doanh Doanh chọc
giận nàng mà thôi, ta lại cảm thấy nàng không phải quá hư hỏng, tối
thiểu còn nói được làm được, đưa Đông Phương không mất một cọng lông sợi tóc hồi phủ Thái sư.”
“Không mất một cọng long sợi tóc?
Chẳng lẽ ngươi quên một màn ở tửu lâu rồi, Đông Phương với ngươi đều
chịu thiệt thòi, còn không mất lông với cả tóc, có phải ngươi hồ đồ rồi
không?” Quân Vô Nhai quả thực không ngờ Hoa Phiêu Linh lại bảo vệ sắc nữ quái dị kia.
“Việc này, cái đó, ý ta không phải vậy. Ngươi không biết ta tới đây làm gì sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Phiêu Linh nhất thời đỏ như máu, ấp a ấp úng.
“Tại sao lại bị thiệt thòi?” Cổ Thần Nhi đột nhiên rất tò mò hỏi.
“Thần nhi, đệ còn nhỏ không hiểu đâu, về sau đệ ít tiếp cận nữ nhân kia đi,
để tránh bị thiệt thòi, nàng đặc biệt thích mỹ nam!” Quân Vô Nhai lập
tức khuyên răn Cổ Thần Nhi.
Cổ Thần Nhi không phải đần độn, vừa nghe đã biết Xảo Nhi nhất định cũng phi lễ bọn hắn, gương mặt tuấn
tú nhất thời cũng đỏ ửng.
“Thần nhi, đệ, Chẳng lẽ đệ cũng
bị nàng? ? ?” Quân Vô Nhai thấy khuôn mặt tuấn tú của biểu đệ mình lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhất thời kinh hãi.
“A, không, không có,
Xảo Nhi tỷ tỷ rất tốt, nàng còn dạy võ công cho đệ.” Lời của Cổ Thần Nhi nói khiến Xảo Nhi đang ở dưới gầm bàn nhìn gót giày Chân Thủy Kiệt, đầu đầy hắc tuyến, NND, mấy tên nam nhân này thật đúng là bà tám.
“Cô nương, ngươi làm rớt cái gì sao?” Hai nữ tử trẻ tuổi bàn bên canh thấy
Xảo Nhi chui dưới gầm bàn đã lâu không thấy ra, cảm thấy kỳ quái nói.
“A, không, không có, ha ha.” Xảo Nhi không nhìn rõ, đành phải đứng lên cười gượng, thầm nghĩ mình phải tìm cách nhìn chân phải của Chân Thủy Kiệt
nhìn mới được, thật phiền.
“Xảo Nhi tỷ tỷ?” Bàn của Cổ Thần Nhi đối diện với bàn của Xảo Nhi, thấy Xảo Nhi mặc váy nên không dám
nhận, nhưng mà rất nhanh hắn đã xác định đó chính là Xảo Nhi.
“Xảo Nhi!” Hoa Phiêu Linh lập tức đứng lên, vẻ mặt lại có chút kinh hỉ, mà
Quân Vô Nhai cũng đồng thời đứng lên lại mang vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt
hoa đào không có ý cười, Chân Thủy Kiệt vẫn không có biểu tình gì, chỉ
có điều lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi, liền nhăn mày, cảm giác khuôn mặt này hình như có chút quen mắt, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhưng cũng không nhớ đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu.
Xảo Nhi đành phải đi đến trước mặt bọn họ, đôi mắt lạnh lẽo rét buốt quét
một vòng qua bốn người, cuối cùng dừng lại trên mặt Chân Thủy Kiệt.
“Cô nương, chúng ta đã từng gặp qua chưa?” Chân Thủy Kiệt cho rằng Xảo Nhi cũng có loại cảm giác đó.
Xảo Nhi sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn quen biết Thượng Quan Xảo Nhi? Tại sao mình không có ấn tượng?
“Ngươi, ra đây một chút!” Xảo Nhi ngoắc ngoắc hắn, sau đó xoay người đi, khiến
khóe miệng ba người khác co rút mạnh, nàng căn bản chỉ xem bọn hắn như
không tồn tại.
“Thủy Kiệt, ngươi đừng đi, đầu óc của nàng có vấn đề.” Quân Vô Nhai lập tức ngăn lại nói.
“Không sao, ta cảm thấy ta hình như đã gặp qua nàng, ta đi hỏi một chút, sẽ không sao đâu.” Chân Thủy Kiệt cũng tò mò.
“Chúng ta cùng đi! Xem nàng muốn như thế nào?” Quân Vô Nhai lập tức giựt dây
mọi người, Hoa Phiêu Linh nhìn Cổ Thần Nhi, vội vàng cùng đi ra.
Xảo Nhi đi phía trước, bốn nam nhân đi theo phía sau, điểm khác nhau là lần này Chân Thủy Kiệt đi đầu tiên, Xảo Nhi thấy một ngõ nhỏ ít người thì
đi vào, sau đó xoay người lại ôm ngực đối mặt với bốn nam nhân đang đi
đến.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ quen Chân ca ca sao?” Cổ Thần Nhi hỏi trước.
“Không quen!” Xảo Nhi lạnh lung nói.
“Ngươi thực không quen biết ta? Có cảm giác quen thuộc hay không?” Chân Thủy
Kiệt lại cảm thấy loại cảm giác quen thuộc này càng lúc càng rõ ràng.
“Ngươi quen ta?” Thượng Quan Xảo Nhi hỏi lại, “Ta là ai?” Nàng tuy không tò mò về thân phận của khối thân thể này, nhưng nếu có thể biết cũng không
sao.
“Ta không biết, nhưng ta dám khẳng định ta quen biết
ngươi!” Hàng lông mày của Chân Thủy Kiệt xoắn xuýt cùng một chỗ, khiến
khí tức lạnh lung của hắn giảm đi rất nhiều.
“Ta mặc kệ
ngươi có biết ta hay không, hiện tại mời ngươi nâng chân phải lên, ta
nghi ngời ngươi là kẻ đêm qua lén vào nha môn, trộm vật chứng!” Xảo Nhi
đi thẳng vào vấn đề, giọng nói nghiêm khắc, có khí phách của bộ khoái.