Sự kiện Khưu Sơn Hổ khiến thanh danh nữ bộ khoái của Xảo Nhi trong vòng
một đêm đã lớn mạnh ở Hồng huyện, mà sau khi Xảo Nhi trở lại nha môn,
đương nhiên là ném Lâm Vô Du lên giường, hung hăng đày đoạ hắn hai lần
mới ngáy ngủ o o, đêm nay Xảo Nhi ngủ ở trên giường của Lâm Vô Du, nàng
không tính toán, so đo việc này, có mỹ nam ôm thì nơi nào cũng ngủ được.
Ngày qua nhanh như bay, một tháng sau, Hồng huyện gần như không còn tội phạm đang lẫn trốn nữa, danh tiếng của nha môn không ngừng được nâng cao,
bách tính an cư lạc nghiệp, càng gọi Lâm Vô Du là thanh thiên đại lão
gia.
Thường ngày, Xảo Nhi có việc thì làm việc, không có
việc gì thì dạy võ công cho bọn nha dịch, để bọn hắn nâng cao năng lực
chiến đấu, như thế nàng không cần động tay nhiều, giữa nàng với Lâm Vô
Du cũng gần giống như sinh hoạt vợ chồng bình thường, chẳng qua Lâm Vô
Du một tháng lại gầy đi một tí, Xảo Nhi ở trên giường như lang như hổ,
tối muộn cũng muốn, khiến hắn thích thú rất nhiều, hai chân nhũn ra, đầu nặng gốc nhẹ, cuối cùng rốt cục cũng bị bệnh, hắn hiện tại mới biết ba
chữ ‘Chỉ bằng ngươi’ Của Xảo Nhi là như thế nào. Hắn chỉ biết cười khổ
trên giường.
Lâm Vô Du bị bệnh, làm cho Xảo Nhi giật mình
kinh hãi sự buông thả dục vọng vô độ của mình. Vị thần tiên mỹ nam này
bị nàng đày đoạ thành ra như vậy, trong lòng có điểm hổ thẹn, nhưng mà
ai bảo hắn để nàng làm nữ bộ khoái chứ, đây chính là thù lao mà nàng
muốn!
Chẳng qua Xảo Nhi vẫn còn có lương tâm, tự mình đi
đến hiệu thuốc mua thuốc, đi chợ mua đồ bổ, để Lưu đại thẩm nấu canh
thuốc, chu đáo giống như một tiểu thê tử kính mếm phu quân.
Trên giường Lâm Vô Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình của Xảo
Nhi, không biết vì sao cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Một tháng nay hai
người ngoại trừ ân ái ra cũng có trao đổi đôi chút, tuy rằng tạm thời
thương cảm, nhưng làm cho hắn vì sự thay đổi dần dần của Xảo Nhi mà
thích thú. Xảo Nhi tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng lời hắn nói Xảo Nhi đều sẽ nghe theo, khiến hắn rất cao hứng. Kỳ thật là Lâm Vô Du
không biết Xảo Nhi là không muốn phiền toái, hơn nữa có việc làm chung
quy so với không có việc gì làm vẫn tốt hơn, còn nữa, buổi tối Xảo Nhi
cũng có thể quang minh chính đại mà lấy cớ mà cường hắn.
“Xảo Nhi, không cần lo lắng, đại nhân không sao, là ta nhiễm phong hàn
thôi.” Lâm Vô Du là người hư nhược, buổi tối lại đổ mồ hôi quên đắp
chăn, cho nên bị cảm.
“Ta không lo lắng, mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta sẽ về phòng ngủ của mình.” Xảo Nhi sợ mình ngủ ở trên giường hắn, nhìn gương mặt tuấn tú như thế của hắn, mình lại
nhịn không được mà cường hắn tiếp. Khuôn ngực như ngọc này, hai chân
thẳng tắp, phần mông thon vểnh, còn có chim nhỏ hùng dũng oai vệ kia, dù sao vẫn làm cho nàng cầm lòng không đặng.
“Xảo Nhi, thực,
thực xin lỗi.” Lâm Vô Du trách thân thể mình quá yếu, nếu như mình khỏe
mạnh một chút sẽ không dễ sinh bệnh như vậy, xem ra mình cũng phải luyện võ cường thân mới được.
“Đừng nói vớ nói vẩn! Uống thuốc
đi, nha môn hiện tại thanh tĩnh, ngươi cũng có thể từ từ mà nghỉ ngơi.”
Xảo Nhi nâng đầu hắn lên, đưa thuốc đến môi hắn.
Lâm Vô Du uống xong thuốc bắc, ôn nhu nhìn Xảo Nhi, ôn nhu trong lòng lưu động, nàng chính là tiểu thê tử khó tính a.
Ngay tại lúc Xảo Nhi muốn mắng người vì bị hắn nhìn như vậy, thì bên ngoài
vang lên tiếng kích trống, Lâm Vô Du nhất thời cả kinh ngồi dậy.
“Ngươi nằm xuống! Ta đi xem xem!” Đôi mi thanh tú của Xảo Nhi vừa nhíu, vội vàng đè hắn xuống.
“Xảo Nhi, không được! Thăng đường đi, ta không sao, nàng đưa quan phục cho
ta!” Lâm Vô Du bất chấp phản đối của Xảo Nhi, tự mình xuống giường.
Xảo Nhi cũng hiểu rõ quy củ, đành phải thuận theo hắn, ai bảo hắn là bệnh
nhân chứ, mặc cửu phẩm quan phục vào cho hắn, đỡ hắn đi ra đại đường.
Tiếng gậy kinh đường vang lên “Này…..Vũ….”.
“Quỳ dưới công đường là ai! Có oan tình gì! Cáo trạng người nào! Nhanh nhanh nói đi!” Sắc mặt Lâm Vô Du tái nhợt, nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm như
trước, Xảo Nhi thấy thế khóe miệng rút gân.
Quỳ dưới công
đường chính là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng nhu nhược, ngũ
quan nhìn ra là một vị thiếu phụ xinh đẹp, chính là lúc này sắc mặt so
với Lâm Vô Du còn tái nhợt hơn, khí tức không ổn, mặt đầy nước mắt.
“Dân phụ Âu Dương Vân nương, cáo trạng, cáo, cáo thần y Cổ Bằng.” Âu Dương
Vân nương nói xong hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Vô Du.
“Cái gì! Thần y Cổ Bằng?” Lâm Vô Du cả kinh biến sắc, “Âu Dương thị, ngươi
cũng biết thần y y đức quảng bố, diệu thủ nhân tâm, được dân chúng kính
yêu, ngươi cáo trạng hắn chuyện gì! Phải biết rằng tội vu hãm, là tội
càng thêm tội!”
Âu Dương Vân nương lập tức cúi đầu nức nở lên.
“Âu Dương thị, có oan tình gì cứ nói, nếu đúng là thần y phạm tội, bản quan đương nhiên sẽ làm chủ cho ngươi.” Lâm Vô Du nói mắt nhìn Chu sư gia,
Chu Vô Ý đang ghi chép lại.
“Đại nhân, ô ô, dân phụ biết rõ đại nhân thiết diện vô tư, cho nên hôm nay dân phụ mới cả gan tới cáo
tên súc sinh táng tận lương tâm kia, ô ô.” Âu Dương Vân nương tức giận
thêm, lại gào khóc thảm thiết.
Xảo Nhi bị tiếng khóc của
thị làm cho đầu óc muốn nổ tung, lập tức tiến lên khẽ vuốt lưng thị nói: “Vân nương, ngươi đừng kích động, có việc gì cứ nói hết ra, đại nhân sẽ làm chủ cho ngươi.”
“Xảo Nhi cô nương, cám ơn cô, đại danh của cô Vân nương sớm đã nghe qua, hôm nay Vân nương cho dù phải mất
mặt, cũng phải tới cáo trạng thần y Cổ Bằng tên súc sinh, kẻ mặt người
dạ thú, hắn, hắn cưỡng hiếp ta!” Âu Dương Vân nương nói một câu xong, cư nhiên thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Mọi người kinh
hãi, Lâm Vô Du lập tức bãi đường, trong phòng khách, Chu Vô Ý xem mạch
tượng nói: “Nàng này đang mang bầu, nhưng có dấu hiệu sinh non, Xảo Nhi, ngươi nhanh đi kêu bà mụ đến đây, bằng không sợ là có khả năng mất
mạng.”
“Được!” Thân hình Xảo Nhi lập tức lóe lên đã không
thấy bóng người đâu nữa, Lâm Vô Du nhìn Chu Vô Ý nhăn tuấn mi lại nói:
“Sư gia, án này rất khó giải quyết, tiếng tăm của thần y kia rất nổi,
được dân chúng kính yêu, hơn nữa muội muội của hắn chính là phu nhân của nội các đại học sĩ Quân Nghị Nguyên, nếu đúng là đã cưỡng hiếp Âu Dương thị, vậy tội này chúng ta sợ là khó xử hai bên.”
“Đại
nhân, chỉ cần thần y thực sự có tội, đại nhân lại sợ cái gì chứ, cứ đem
việc này trình lên hoàng thượng, đại nhân thấy hợp lý không.” Chu Vô Ý
soi sáng cho Lâm Vô Du.
“Ừ, lời này không sai, là việc của
ta, ai da” Lâm Vô Du nhìn Âu Dương Vân nương trên giường, một đôi tuấn
mi trực tiếp khóa cùng một chỗ, đầu lại càng đau.
Xảo Nhi
rất nhanh đã xách bà mụ đến, xác định nữ tử này quả thật sinh non, khí
huyết hư nhược, muốn khôi phục tối thiểu cũng phải ba ngày.
Xảo Nhi thích bận rộn nhất, cho nên nàng chạy ra chạy vào phân phó việc cho hạ nhân, từ sau khi nàng làm nữ bộ khoái, tình trạng của nha môn đã tốt lên, cũng có thêm hai nha hoàn, cho nên việc sắc thuốc linh tinh đều có người làm.
Nàng với Lưu Toàn thì bị phái đi đến thành Nam ‘Tế Thế đường’ để nghe ngóng tình hình.
‘Tế Thế đường’ là y quán nổi danh nhất ở Hồng huyện, thần y Cổ Bằng đã ở
chỗ này đợi khám bệnh, y thuật của hắn cao minh, hầu hết là thuốc đến
bệnh trừ, hơn nữa ngày thường hắn đối với lão bách tính nghèo khổ cũng
đặc biệt chăm sóc, người nghèo không có tiền đến xem bệnh đều miễn phí,
khiến lão bách tính càng thêm kính nể yêu quý, tiếng tăm của hắn với Lâm Vô Du ở tại Hồng huyện đều tốt như nhau!
Xảo Nhi nhìn tiểu lâu tinh xảo, xem ra gia cảnh của thần y này không tệ, đầy người xếp
hàng ở cửa, đều là bệnh nhân đến cầu y, Xảo Nhi không có trực tiếp đi
vào, mà là cùng Lưu Toàn quanh quẩn ở hậu viện tiểu lâu.
Nhắc tới đây, Xảo Nhi đã im lặng không tiếng động nhảy vào bên trong tường,
nhưng lại rơi vào chỗ không tốt, vừa vặn là nhà xí ở sau tiểu viện, mà
trong khi giãy chết lại đúng lúc có một nam tử đi tiểu. Xảo Nhi theo cọc gỗ thưa thớt của nhà xí nhìn vào trong, chỉ thấy hắn nhiều nhất cũng
chỉ mười lăm tuổi, nhưng vóc dáng tuyệt đối không nhỏ, tướng mạo khả ái, làn da tuyết trắng, đôi mắt thật to linh động hữu thần, hé ra làn môi
nõn nà hồng hào, chu chu vểnh lên, trong miệng vẫn còn phát ra tiếng
‘Ư’, hóa ra vẫn tự mình xả nước tiểu?