Nữ Bộ Thiên Hạ

Chương 31: Q.1 - Chương 31: Đêm nay không đụng




“Các ngươi cẩn thận tìm lần nữa xem, nhất định là ở chỗ này!” Một giọng nam nhân khiến Xảo Nhi trấn định lại, không phải ma quỷ thì tốt rồi. Xảo Nhi khẽ thở ra, nhẹ nhàng nhảy đến một cây đại thụ khác, ngưng thần nhìn xuống dưới, chỉ thấy năm nam nhân mặc hắc y hắc khố dùng cây gỗ dài khua loạn trong bụi cỏ tìm thứ gì đó.

“Đại ca, làm sao tìm được a, nơi này lớn như vậy, lại tối như vậy!” Có người phàn nàn nói.

“Đừng nói nhảm, thần y đã nói nhất định phải tìm được túi nước đó!” Tên nam tử cầm đầu lớn tiếng hung ác nói.

Trong lòng Xảo Nhi cả kinh, xem ra thần y thực sự đã cưỡng hiếp Vân nương, chỉ sợ việc hôm nay Vân nương đến cáo trạng đã khiến hắn “nhột” rồi.

“Tìm được rồi! Là cái này sao?” Chính tại lúc Xảo Nhi cười lạnh, một tên nam tử hưng phấn kêu lên, trên tay hắn đang cầm một túi nước dơ bẩn không chịu được. Đã qua hơn một tháng, trong túi nước này chỉ sợ cũng không có nước.

“Hẳn là cái này, ta nhìn xem!” Nam tử cầm đầu lập tức tiến lên, “Đúng rồi, là cái này, đây là túi nước nhà thần y, ngươi xem có chữ y này! Hê hê! Nhanh, nhanh đem nó đốt đi!” Nam tử vội vàng lấy ra hộp lửa.

Trên cây Xảo Nhi cả kinh, không thể để bọn hắn đốt túi nước được. Đầu óc vừa chuyển, lập tức cởi ngoại bào xuống, lộ ra đồ lót màu trắng bên trong, bắt đầu nhanh chóng xuyên qua tàng cây, nhánh cây lay động, trong miệng phát ra tiếng cười âm trầm của nữ tử, năm đại nam nhân lập tức sợ đến mặt trắng bệch.

“Lão đại, nơi này không phải có ma quỷ chứ?” Tên nam tử cầm túi nước sợ hãi run rẩy.

“Có cái đầu mẹ ngươi, ở Hồng huyện nhiều năm như vậy, ngươi có nghe qua Lão Vân sơn có ma quỷ sao, nhanh làm việc đi!” Lão đại kia tuy tiếp thêm can đảm cho mọi người, nhưng hắn cũng không khỏi ngẩng đầu xem xét bốn phía.

“Má ơi, thực có ma a!” Hắn vừa vặn thấy bóng dáng màu trắng của Xảo Nhi bay nhanh vòng quanh, sợ tới mức ném hộp lửa rồi bỏ chạy mất dép, người khác bị hắn làm giật mình cũng ném đồ xuống chạy trối chết.

Lập tức khắp nơi giữa sườn núi đều tối lại, Lão Vân sơn lần nữa rơi vào màn đêm. Xảo Nhi khinh bỉ đứng trên ngọn cây nhìn đám nam nhân nhát gan ra sức chạy xuống núi không khỏi buồn cười, sau đó phi thân mà xuống, nhặt lên túi nước dơ bẩn bị ném đi, thấy phía trên thêu một chữ ‘Y’, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh.

Nhún người một cái, tự phủ thêm y phục, nhẹ nhàng theo phía sau năm nam nhân, muốn xem bọn hắn lấy cái gì nộp cho thần y.

“Lão đại, ta quên cầm túi nước!” Tiếng một giọng nói run rẩy truyền ra từ trong năm người.

“Cái gì! Cái đầu heo nhà ngươi, mau quay lại lấy đi!” Tên lão đại kia lập tức nhảy dựng lên đánh người.

“Lão, lão đại, tiểu, tiểu nhân không dám! Bằng không ban ngày hãy quay lại đi, rất dọa người nha!”

“Quên đi, đừng quay lại, nơi này là tà môn, ta vừa rồi thực sự thấy bóng dáng màu trắng, các ngươi thấy không?” Lão đại kia suy nghĩ lại, cũng không khỏi lại sợ hãi.

“Ta thấy, ở trên cây kia, đang bay, má ơi, ta còn cho rằng mình bị hoa mắt, lão đại, chúng ta nhanh đi nhanh đi, đừng vì thần y kia mà ném mạng của mình a.” Một nam tử khác hoảng sợ nói.

“Việc này các ngươi đừng nói lung tung, chúng ta cứ nói đã đốt túi nước kia rồi, hiểu không? Cũng không biết tại sao thần y lại nhất định phải tìm túi nước kia, kỳ quái! Nhưng mà, hắn dù sao cũng không biết, chúng ta lại có thể kiếm tiền, hê hê.” Lão đại kia cười gian.

“Hiểu rồi, hiểu rồi, đi nhanh đi, ta cảm giác nơi này thật u ám.” Lại một tên nam tử sợ hãi nói.

“Má ơi, chạy mau!” Không biết ai hô một tiếng, năm người lập tức co cẳng chạy.

Xảo Nhi đi theo bọn hắn tới y quán của thần y, trong y quán vẫn còn ánh đèn yếu ớt, chỉ thấy lão đại của năm người kia đến trước một cửa gỗ gõ xuống, bốn người khác hết nhìn đông tới nhìn tây. Đi đến mái hiên phía đối diện ngồi xổm xuống, Xảo Nhi lúc này mới nhìn rõ năm người này chính là du côn lưu manh của Hồng huyện là Tiễn Đại và huynh đệ của hắn.

Xảo Nhi sợ bọn hắn thấy mình, vội vàng chạy hướng phía sau tiểu viện, có thể thần y kia sẽ đến đại sảnh của tiền viện nói chuyện. Xảo Nhi đành phải nhảy lên nóc nhà, ghé vào mái ngói, thuận tay lấy một viên ngói, nhìn xuống. Vừa nhìn xuống, tròng mắt của nàng thiếu chút nữa rơi ra, thì ra phía dưới chính là phòng của tiểu mỹ nam Cổ Thần Nhi kia, giờ phút này hắn đang không một mảnh vải hiện lên trong bồn tắm.

Thân hình bị bọt nước dính vào cư nhiên không tồi, phần mông vểnh vểnh với hai chân săn chắc khiến Xảo Nhi nuốt ngụm nước miếng. Con chim nhỏ ẩn núp lại càng nõn nà hùng vĩ. Mũi Xảo Nhi nóng lên, liền vội ngẩng đầu, nnd, tên tiểu tử chết tiệt, lúc này tắm cái gì mà tắm a.

Bình tĩnh một chút, vội vàng đi nhất một viên ngói khác, mới thấy một nam tử trung niên đứng trước cửa sổ, cúi đầu đang nói gì đó với Tiễn Đại đang đứng ngoài cửa sổ, vừa mới muốn ngưng thần lắng nghe, nam tử trung niên kia đã rời khỏi cửa sổ, xem ra đã nói xong, Xảo Nhi buồn bực, thực là nam sắc hại người.

Lần nữa nhìn hướng tiểu tử chết tiệt dám quyến rũ nàng, thấy hắn cư nhiên không mặc quần áo nằm hình chữ đại ở trên giường lớn, thật sự rất thử thách nàng.

Một người nằm ở dưới, một người nhìn ở trên.

“A…Người nào?” Trên giường Cổ Thần Nhi thấy nóc nhà có một đôi mắt đang nhìn hắn, hắn sợ hãi tới mức nhảy dựng lên, đồng thời cũng khiến Xảo Nhi bị dọa lập tức chạy đi.

Trở lại nha môn, Xảo Nhi đầu đầy hắc tuyến đem túi nước đưa cho Chu Vô Ý, sau đó trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo, đầu óc lại toàn là thân hình của tên tiểu tử chết tiệt kia, hắn sẽ không nghĩ ra mình chứ? Sau đó lại nghĩ tới Lâm Vô Du đang sinh bệnh, không khỏi than thở, mình cũng nên có điểm tiết chế.

Nàng buồn bực không yên, đi tới phòng Lâm Vô Du, Chu Vô Ý cũng đang giải thích mọi việc cho Lâm Vô Du, thấy Xảo Nhi đi vào, lập tức cười xấu xa nói: “Xảo Nhi, ngươi cùng đại nhân nói chuyện, ta mệt rồi, đi ngủ trước.” Nói xong xoay người rời đi.

Xảo Nhi nhìn nụ cười dâm đãng kia của hắn, đột nhiên nhướng mày, nhìn thân hình của hắn, cuối cùng nhìn mặt hắn, kỳ thật Chu Vô Ý cũng rất soái a, mình thế nào lại không nghĩ đến hắn?

“Khụ khụ khụ.” Tiếng ho khan của Lâm Vô Du đem Xảo Nhi đang suy nghĩ dâm đãng gọi trở về, giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, mới phát hiện căn bản Chu Vô Ý không thể so với hắn, yêu cầu của mình không thể hạ thấp được.

“Xảo Nhi, nàng, nàng ngủ ở đây sao?” Lâm Vô Du đỏ mặt hỏi.

Xảo Nhi mím môi đi đến bên giường nhìn khuôn mặt của hắn vẫn rất tái nhợt: “Ngươi chịu nổi sao?” Xảo Nhi đương nhiên là nói giỡn.

Mặt Lâm Vô Du càng đỏ hơn, nhìn Xảo Nhi đã mặc lại nữ trang, nhu mỹ nhẹ nhàng khoan khoái cà lăm nói: “Được, làm được.”

“Thôi đi, ngày mai bệnh tình chuyển biến xấu ai sẽ thăng đường a, ngươi nhanh ngủ đi!” Xảo Nhi ngồi ở bên giường nhìn hắn khinh bỉ, thân thể nam nhân này quả thật yếu ớt, tuy rằng lúc vận động rất gắng sức, chẳng qua dục vọng của mình rất lớn, muốn hắn mỗi ngày thỏa mãn mình quả thật là yêu cầu quá cao rồi.

“A, Xảo Nhi, ta, ta làm được.” Lâm Vô Du khó xử nhìn nàng, hắn biết rõ Xảo Nhi cần, muốn thỏa mãn Xảo Nhi, sợ nàng lại ngây người phát xuân.

Xảo Nhi cởi đồ trèo lên giường, hơn nữa đây là thói quen khi ngủ của nàng, Lâm Vô Du thấy nàng trèo lên, lập tức cao hứng lui vào phía trong.

Xảo Nhi thổi tắt đèn nói: “Đêm nay không đụng ngươi! Ngủ đi!” Nàng phát hiện mình có phần quen ngủ ở bên cạnh hắn, chí ít lúc có người ở bên cạnh, mình sẽ không cảm thấy cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.