Hai người mới vừa nằm ngủ không bao lâu, tiếng gõ trống lại vang lên ngoài
cửa. Xảo Nhi lửa giận ngùn ngụt muốn giết người, bên cạnh có mỹ nam lại
không thể đụng vào đã khiến nàng ngủ không yên, lại có người tới kêu
oan, thực chán sống rồi.
Lâm Vô Du muốn xuống giường, ánh
mắt Xảo Nhi lạnh lẽo nguýt cho một cái, lấy tay ngăn cản nói: “Ngủ !”
Sau đó tự mình rời giường phủ thêm áo choàng rồi đi ra ngoài, ngưỡng cửa đụng phải Chu Vô Ý đang gấp ga gấp gáp, khí tức càng lạnh.
Nha dịch báo lại, không ngờ là thần y Cổ Bằng và công tử của hắn Cổ Thần
Nhi tới đánh trống, đêm khuya không tiện thăng đường, nên nha dịch mời
bọn họ vào phòng khách.
Chu Vô Ý với Xảo Nhi nhìn nhau một
cái, mày đều cau lại. Lồng ngực Xảo Nhi nhảy dựng lên, không phải là Cổ
Thần Nhi tới cáo có người nhìn lén hắn tắm chứ? Nghĩ đến đây khóe miệng
Xảo Nhi rút gân.
“Xảo Nhi, ngươi nói thần y có phải tới để do thám tin tức của Âu Dương Vân nương hay không?” Chu Vô Ý ngưng mi nói.
“Quỷ mới biết! Muộn như vậy rồi còn có thể có việc tốt sao? Có tật giật mình! Cầm thú!” Xảo Nhi chửi ầm lên.
Chu Vô Ý tức khắc toát mồ hôi lạnh, lửa giận của nữ nhân này vì sao lại lớn như vậy, chẳng lẽ có việc bất mãn? Ừm, rất có khả năng! Đại nhân sinh
bệnh, nha đầu này lại ăn nhiều, chẳng trách được.
“Xảo Nhi, chúng ta không có chứng cớ trước không thể làm ẩu được.” Chu Vô Ý vội vàng nhắc nhở.
Xảo Nhi đột nhiên xoay người, đôi mắt phượng vô cùng âm lãnh nhìn chằm chằm Chu Vô Ý, khiến Chu Vô Ý sợ đến mức sắc mặt trắng xanh, lui lại hai
bước, cảm giác nàng giống như muốn giết hắn.
Xảo Nhi nhìn
bộ dạng sợ hãi của hắn, trong lòng cả kinh, mình quả thật quá kích động
rồi, vội vàng mở miệng thở mạnh hai cái, nàng sợ mình vừa ra sẽ giết
chết tên cầm thú kia.
Chu Vô Ý chạy vào phòng tiếp khách, lúc này Xảo Nhi mới thả chậm cước bộ, ổn định cơn tức đi vào trong.
“Sư gia!” Thần y Cổ Bằng mặc một thân cẩm phục màu lam tinh tế, vẻ mặt tươi cười hướng Chu Vô Ý ôm quyền nói.
“Xảo Nhi tỷ tỷ!” Cổ Thần Nhi thấy sắc mặt u ám của Xảo Nhi lập tức cười cười chạy đến gần, “Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ có thể dạy võ công cho đệ hay không
a?” Lần trước Cổ Thần Nhi đã nhìn thấy khinh công của Xảo Nhi rất đẹp,
nên hâm mộ muốn chết.
Xảo Nhi liếc nhìn tiểu nam nhân này
sắc mặt hồng nhuận, một thân bạch y, anh tuấn lộ ra vẻ hồn nhiên và dễ
thương như ánh mặt trời, khiến nàng có loại xúc động muốn hung hăng chà
đạp hắn. Nàng thật sự không thích thứ đẹp quá mức, cho nên lúc nàng giày vò Lâm Vô Du cũng chưa từng tiết chế, nam nhân giống tiên nhân như vậy
nên ở dưới thân nàng mà van xin tha thứ. Mà tiểu nam nhân này lại khiến
ác mà dưới đáy lòng nàng hiện ra.
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Xảo Nhi vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“À, là đêm nay có người tới nhà đệ nhìn lén đệ tắm, cha sợ là người xấu
muốn gây bất lợi cho chúng ta. Vì vậy mới tới nha môn, hi vọng các ngươi bắt được kẻ đã nhìn trộm, sau này sợ đệ sẽ bị thiệt thòi, người nọ thật là khủng bố, chỉ có một đôi mắt ở trên nóc nhà nhìn ta, rất đáng sợ!”
Cổ Thần Nhi lộ ra vẻ sợ hãi.
Khóe mắt Xảo Nhi run lên, lại
nhìn hướng Cổ Bằng đang giải thích tình hình cụ thể và tỉ mỉ với Chu Vô
Ý. Thấy người này tướng mạo đường đường, áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt thân
thiết với nụ cười tươi, nhìn thế nào cũng không giống một sắc ma. Nhưng
mà Xảo Nhi biết rõ, loại người này cũng giống như mình vậy, nhìn qua thì nhã nhặn, nhưng kỳ thật chính là kẻ suy đồi.
“Cổ đại phu, ngươi là nói vừa rồi có người đến phủ của ngươi nhìn trộm công tử?” Chu Vô Ý kinh ngạc nhìn Xảo Nhi.
“Đúng vậy! Tiểu nhi bị dọa đến hồn phi phách tán, lão phu lo lắng người nọ
lại đến, cho nên đặc biệt tới nha môn báo án.” Cổ Bằng có lễ nói.
“Như vậy a, Cổ công tử gần đây có trêu chọc kẻ tiểu nhân nào không?” Chu Vô Ý rất hoài nghi là Xảo Nhi, nàng vừa mới cầm túi nước trở về, có khả năng là nàng sẽ đến nhà thần y để do thám tin tức, vựa lúc thấy Cổ công tử
tắm gội, sắc nữ này nhất định sẽ không bỏ qua, nghĩ đến đây, khóe miệng
của Chu Vô Ý cũng run lên.
“A, ta sao? Không có a, ta đều ở trong nhà giúp đỡ phụ thân khám bệnh, không đắc tội với ai a.” Cổ Thần
Nhi vội vàng lắc đầu.
“Vậy Cổ đại phu có thể đã đắc tội với người nào hay không?” Chu Vô Ý sắc mặt nghiêm túc nói.
“Ha ha, lão phu mỗi ngày đều là khám bệnh, làm thế nào lại đắc tội với kẻ tiểu nhân chứ?”
“Trong nhóm bệnh nhân kia? Có người bất mãn với Cổ đại phu hay không?” Chu Vô Ý cố tình dẫn dắt hắn.
“Việc này, không có đâu, hương thân đến xem bệnh lão phu đều rất tiếp đãi,
cũng không có ai từng oán hận cái gì.” Cổ Bằng vừa vuốt cằm mình vừa
nói.
“Phải không? Thế tại sao chiều hôm qua, Âu Dương Vân
nương ở thành Bắc tới cầu thầy trị bệnh, phu quân của thị lại bị hai đồ
đệ của ngươi đánh thành trọng thương ?” Thần thể Chu Vô Ý lập tức thẳng
tắp, khí thế không tệ.
“Sư gia, ngươi là nói tên hỗn đản
nào a, thực sự là đáng giận, cha chữa khỏi chân cho hắn, thế mà hắn lại
nói cha ta cưỡng hiếp nương tử của hắn, trên đời này làm thế nào lại có
chuyện buồn cười như vậy!” Cổ Thần Nhi lập tức bảo vệ cha hắn nói.
“Nhưng Âu Dương Vân nương kia, chiều hôm nay đến đánh trống kêu oan, cáo trạng chính là thần y ngài!” Chu Vô Ý lắc đầu.
“Buồn cười! Lão phu tận tâm tận lực chữa bệnh cho phu quân thị, không ngờ hai người này lại lấy oán trả ơn! Lão phu chính là không muốn làm to chuyện này, không ngờ thị lại còn cáo tới cửa, chẳng lẽ đại nhân và sư gia lại cho rằng lão phu thực sự cưỡng hiếp Vân nương hay sao!” Cổ Bằng đột
nhiên tức giận nói.
“Cổ đại phu trước tiên đừng tức giận,
phàm việc gì cũng phải có chứng cớ, việc này nếu là Vân nương vu cáo hãm hại ngươi, thị đương nhiên sẽ bị trừng phạt. Chỉ có điều nếu như là sự
thật, như vậy Cổ đại phu cũng biết rõ tính khí của đại nhân, trước mặt
vương pháp, đối xử bình đẳng!”
“Được! Lão phu cũng muốn
nhìn xem nữ nhân đó có thể đưa ra chứng cớ gì!” Cổ Bằng hé ra khuôn mặt
già nua tuấn lãng, mặc cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy hắn là chính nhân
quân tử.
“Hừ! Bọn họ thực là rất quá đáng, phụ thân tại sao lại làm ra việc không bằng cầm thú như thế chứ, Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ phải
bắt bọn hắn lại để trị tội!” Cổ Thần Nhi lôi kéo ống tay áo của Xảo Nhi
nói.
“Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, nếu chính mình không làm, sẽ không sợ. Cổ đại phu, ngươi được dân chúng kính nể, chúng ta cũng không hy vọng Hồng huyện thiếu đi một đại phu tốt đâu!” Lời nói này của Xảo Nhi khiến Cổ Bằng vô cùng lo sợ.
“Ý của Xảo
Nhi cô nương là gì! Lão phu chính là cây ngay không sợ chết đứng, Xảo
Nhi cô nương chỉ cần để ý điều tra, kẻ xấu cuối cùng sẽ có ác báo!”
Trong hai tròng mắt đen của Cổ Bằng hiện lên lệ quang.
“Được! kẻ xấu cuối cùng sẽ có ác báo, chỉ bằng câu này của Cổ đại phu, Xảo Nhi đương nhiên sẽ điều tra mọi việc roc ràng, còn mời Cổ đại phu ngày mai
tới đây để lấy khẩu cung, đối chất với Vân nương.” Xảo Nhi cười lạnh
nói, lão già này còn ra vẻ đạo mạo nữa chứ, nói những lời này không sợ
thiên lôi đánh trúng sao?
“Được, lão phu nhất định sẽ tới, còn việc của tiểu nhi?”
“Việc này, chúng ta sẽ điều tra, Cổ đại phu không cần lo lắng, có lẽ có quan
hệ tới vụ án này.” Chu Vô Ý lập tức cười nói, “Ta hội phái hai nha dịch
đến phủ các ngươi bảo hộ quý công tử.”
“Cái đó không cần,
đồ nhi của lão phu cũng biết chút quyền cước công phu, không cần phiền
đến sư gia, đúng rồi sư gia, Âu Dương Vân nương kia đang ở nha môn sao?” Cổ Bằng chuyển đề tài hỏi.
“Ừ, Vân nương vừa mới đẻ non, khí huyết hư nhược, hiện tại đang ở nha môn nghỉ ngơi.”
Cổ Bằng hơi sững sờ, nhưng mặt không đổi sắc, ôm quyền mỉm cười nói: “Vậy
thì tốt, chúng ta sẽ không quấy rầy sư gia nghỉ ngơi nữa.”
“Xảo Nhi tỷ tỷ, Thần Nhi muốn học võ công mà.” Cổ Thần Nhi liều chết lôi kéo Xảo Nhi không thả.
“Thần Nhi, đừng làm loạn, trở về nhanh lên, mẹ con sẽ lo lắng, Xảo Nhi cô
nương nhiều việc, làm sao có thể rảnh rỗi dạy công phu cho con!” Cổ Bằng lập tức tức giận lôi Cổ Thần Nhi đi.