Xảo Nhi trở về phòng, Lâm Vô Du lập tức khẩn trương hỏi, Xảo Nhi đem sự
tình kể qua loa một chút. Lâm Vô Du cổ quái nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
quạnh quẽ của Xảo Nhi không lên tiếng.
“Mẹ nó! Làm gì có
người không biết xấu hổ như vậy chứ, chuyện xấu mình làm tự mình biết,
hắn lại có thể mặt không đỏ tim không đập, hơ!” Xảo Nhi mắng mỏ, mỗi lần nàng làm chuyện xấu bản thân đều thừa nhận, chí ít tự mình biết, nhưng
loại người như Cổ Bằng thật đúng là rác rưởi trong rác rưởi.
“Xảo Nhi, đừng nói tục, nàng là nữ nhân.” Lâm Vô Du nhất thời trợn trắng mắt.
“Đừng có lắm chuyện!” Xảo Nhi phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, nằm xuống đi ngủ.
Lâm Vô Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của nàng, đột nhiên chép
miệng nói khẽ: “Xảo Nhi, người nhìn lén là nàng đúng không hả?”
Mắt phượng của Xảo Nhi lập tức nheo lại, nhìn chằm chằm hắn, mặt lạnh nói: “Thế nào? Không phải ngươi muốn bắt ta chứ?”
“Đương nhiên không phải, ha ha, ta không ngốc như vậy a, còn nữa nàng nói là
nàng không phải cố ý, chỉ là đi tìm hiểu tin tức mà thôi đúng không?”
Lâm Vô Du cười gượng nói.
“Ngươi đừng lừa mình dối người
đi! Ta nhìn thì sao? Thân hình tiểu tử kia không tệ, ta thích!” Xảo Nhi
rất tự nhiên thừa nhận.
Lồng ngực Lâm Vô Du lập tức như bị
kim đâm trúng, cánh tay duỗi ra ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Xảo Nhi
không nói gì, đầu chôn ở bờ vai nàng.
“Ta không phải nương
tử của ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là bạn giường của ta, lúc nào không
thích có thể thay đổi, đừng khiến cho nó giống như không có ngươi thì
không được!” Xảo Nhi nói bằng giọng mũi.
Lâm Vô Du càng thêm thắt chặt cánh tay, vẫn như trước không lên tiếng.
Xảo Nhi nhắm đôi mắt lại không để ý đến hắn nữa, nàng ghét như vậy, rất
ghét. nàng không cần tình cảm nữa, tình yêu đều giống như câu chuyện
cười, vĩnh viễn cũng chỉ là trò chơi của kẻ ngốc.
Thật lâu sau, môi mỏng của Lâm Vô Du đột nhiên hôn lên bờ vai Xảo Nhi, khiến Xảo Nhi nhăn mi lại.
“Ngươi làm cái gì?” Xảo Nhi quay đầu nhìn hắn.
“Xảo Nhi, ta, ta muốn…” Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Vô Du nhuộm màu hồng như uống rượu, tuấn mỹ đến say lòng người.
“Không thể, ngươi đang bị bệnh!” Trong lòng Xảo Nhi run lên, ánh mắt trợt
xuống vạt áo đang rộng mở của hắn, bộ ngực bóng loáng như ngọc ánh lên
sắc hồng chói mắt, nha, thật cám dỗ người nha.
“Ta uống
thuốc của thần y rồi, không sao.” Lâm Vô Du cố ý để tiểu Lâm Lâm đang
phình to dưới thân cạ cạ bắp đùi của Xảo Nhi.
“Hơ! Chính
ngươi nói nha, ngày mai bệnh nặng thêm, ta không chịu trách nhiệm đâu!”
Xảo Nhi không thể nào nhịn được, lập tức nghiêng người áp hắn ở dưới
thân, bắt đầu kéo vạt áo của hắn, đầu cúi thấp hung hăng chà đạp hống
mai mê người kia của hắn.
Khóe miệng Lâm Vô Du cong lên,
cũng động thủ cởi y phục nàng, tay chân hai người luống cuống. Trong
lòng Lâm Vô Du vẫn như trước có chút đau đớn, nhưng mà Xảo Nhi đòi hỏi
hắn làm cho hắn rất cao hứng, đột nhiên nói khẽ: “Xảo Nhi, về sau nàng
muốn, nhất định phải nhớ tìm đại nhân a.”
Xảo Nhi sửng sốt, nhất thời ngẩng đầu lên, nàng biết, nam nhân này là sợ nàng đi tìm nam
nhân khác, cho nên lúc sinh bệnh, hắn cũng muốn thỏa mãn mình. Dục vọng
của Xảo Nhi lập tức bị dập tắt, từ trên người hắn trượt xuống, nhanh
chóng phủ thêm y phục xuống giường, lạnh lùng nói: “Ta ghét người tự cho là đúng!” Nói xong cũng không ngoảnh đầu lại.
“Xảo Nhi, ta, ta, khụ khụ khụ.” Lâm Vô Du hoảng hốt, ho khan trong phòng, kéo dài đến sáng sớm.
Ngày thứ hai, một đêm không ngủ sắc mặt Lâm Vô Du càng trắng bệch, hơn nữa
tâm tình sầu muộn, cho nên càng thêm hữu khí vô lực, chậm rãi đi đến
trước cửa phòng của Xảo Nhi đứng lại một hồi, trong lòng chua xót, xoay
người đi vào trong sân nhỏ.
Xảo Nhi ở trong phòng đương
nhiên nghe tiếng, khinh bỉ chép miệng, đừng cho rằng lên giường hắn,
mình sẽ thích hắn, nếu không nhìn bộ dạng phần trên tuấn mỹ của hắn, thì với kiểu cổ hủ kia, mình tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú!
“Đại nhân, ngươi sao vậy! Xảo Nhi, Xảo Nhi, mau ra đây” Chu Vô Ý nôn nóng kêu to một tiếng.
Xảo Nhi không kịp khinh bỉ, như con cá chép bắn một cái đã từ trên giường
nhảy xuống, nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Lâm Vô Du ngã sấp ở ngưỡng
cửa.
“Nhanh đi tìm đại phu!” Xảo Nhi hô to với Chu Vô Ý,
sau đó vội vàng ôm Lâm Vô Du lên, vọt vào phòng hắn, Chu Vô Ý biết y
thuật của mình không cao, cho nên lập tức chạy đi.
Xảo Nhi
để Lâm Vô Du ngồi trên giường, mình ở phía sau dùng cánh tay nhỏ bé
chống đỡ hắn, lập tức đề khí, chuyển vận nội lực, nàng không biết phương pháp này có hữu dụng hay không, tạm thời thử một lần.
“Ừm…” Nội lực của Xảo Nhi rất mạnh, khiến Lâm Vô Du rất nhanh đã cảm thấy bên trong cơ thể khô nóng và khó chịu mà rên thành tiếng, Xảo Nhi cho rằng
hắn đã tỉnh, trong lòng vui mừng, càng truyền nhiều nội lực hơn.
“Phốc…” Lâm Vô Du phun một ngụm lớn máu tươi ra, vải mỏng màu trắng bị nhuộm
thành màu đỏ, diễm lệ kinh hãi, nàng sợ đến mức lập tức thu tay lại, tại sao lại như vậy? “Đại nhân, ngươi thế nào, mau tỉnh lại?” Xảo Nhi nhìn
khóe miệng Lâm Vô Du toàn là máu tươi, lại tiếp tục hôn mê, nên vô cùng
hoảng hốt, vội vàng chạy đến cửa tức giận hét lớn: “Người đều chết hết
sao? Đại phu, thế nào còn chưa tới!” Xảo Nhi không phát hiện mình khác
thường, nàng chỉ biết rõ Lâm Vô Du không thể chết.
Chu Vô Ý vừa mới chạy ra khỏi nha môn không lâu, đã đụng phải Cổ Thần Nhi đang
đi đến nha môn, lập tức hét lớn: “Cổ công tử, thật tốt! Cha ngươi đâu?”
“Sư gia, cha nói sẽ đến muộn, ta là tới tìm Xảo Nhi tỷ tỷ.” Cổ Thần Nhi hạ quyết tâm muốn học võ công của Xảo Nhi.
“A! Đại nhân ngã bệnh, Xảo Nhi không rảnh, ta đi tìm đại phu!” Chu Vô Ý lập tức thất vọng lắc đầu chạy đi.
“Đại nhân bị bệnh? Ta chính là đại phu a, sư gia, mang ta đi xem xem!” Thì
ra Cổ Thần Nhi từ nhỏ đã đi theo Cổ Bằng học y, được hắn chân truyền,
tuy rằng không có chính thức xem bệnh cho dân chúng, nhưng mỗi ngày đều
bên cạnh Cổ Bằng nghe dược lý vài kinh nghiệm.
“Đúng rồi!
Thật tốt, nhanh đi!” Chu Vô Ý nghĩ thầm không sai, Cổ công tử quả thật
là biết y thuật, nha dịch đã sớm điều tra qua cả nhà hắn.
Hai người vội vàng đi tới phòng của Lâm Vô Du, nhìn thấy trên giường toàn là máu tươi, bị dọa đến mức đều sửng sốt.
“Ta bảo ngươi tìm đại phu, ngươi đem tiểu tử thúi này tới đây làm gì, tìm
cha hắn!” Xảo Nhi lòng như lửa đốt thấy Cổ Thần Nhi tới, lập tức quở
trách Chu Vô Ý.
“Xảo Nhi tỷ tỷ, Thần nhi sẽ xem bệnh!” Cổ
Thần Nhi chu môi, Xảo Nhi tỷ tỷ vì sao gọi hắn là tiểu tử thúi a, mình
không phải tiểu cũng không thúi.
“Xảo Nhi, ngươi đừng vội, y thuật của Cổ công tử được thần y chân truyền, để hắn xem xem!” Chu Vô Ý bị dọa không nhẹ, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
Cổ Thần
Nhi nghiêm túc bắt mạch sau đó nói: “Đại nhân là thân thể yếu ớt, mệt
mỏi cộng thêm tâm hỏa ứ đọng, khí tức cũng không ổn, Xảo Nhi tỷ tỷ
truyền nội lực cho đại nhân đúng không?” Cổ Thần Nhi rất lão đạo mà nhìn Xảo Nhi.
“Không sai, nhưng mà vì sao đại nhân bị hộc máu?
Không phải nói truyền nội lực có thể chữa thương sao?” Xảo Nhi thấy hắn
rất có phong phạm đại phu, bây giờ đã trấn định lại.
“Ừ,
truyền nội lực quả thật có thể chữa thương, bình thường nửa công lực sẽ
gấp đôi hiệu quả, đáng tiếc thân thể Lâm đại nhân rất hư nhược, mà nội
lực mà Xảo Nhi tỷ tỷ truyền qua rất lớn, cũng là nói hắn hư nhược không
thể chịu được, hơn nữa làm cho khí huyết của hắn hỗn loạn, chịu không
nổi mới hộc máu.”
“A, vậy, vậy xử lý thế nào, hắn sẽ chết sao?” Xảo Nhi khẩn trương nói.
Cổ Thần Nhi chậm rãi đứng dậy, đối với Xảo Nhi trợn trắng mắt nói: “Xảo
Nhi tỷ tỷ, tỷ cũng thật xem thường Thần Nhi, chỉ cần uống mấy thang
thuốc, đại nhân sẽ tỉnh lại!”
Xảo Nhi sửng sốt, đầu đầy hắc tuyến, mình quả thật coi thường tiểu nam nhân này.