Đôi mắt hoa Đào của Quân Vô Nhai nhíu lại, trầm giọng nói: “Xảo Nhi cô
nương, ngươi tuy rằng võ công cái thế, nhưng hành vi có phần quá vô lễ,
sao có thể xứng với chức bộ khoái chứ! Đại nhân của các ngươi xem ra
cũng không phải là loại quan tốt!”
“Bốp bốp!” Hai tiếng
giòn vang, Xảo Nhi vẫn ngồi như cũ, giống như chưa hề di chuyển, “Tự cho là đúng!” Mắt phượng sắc bén, “Ta không muốn nghe đến bất kỳ lời nói
bất kính nào đối với Lâm Vô Du! Hắn không phải là quan tốt, ngươi cũng
không tự nhìn lại mình xem!” Trong tiềm thức của Xảo Nhi, Lâm Vô Du đã
là người thân.
“Ngươi! To gan!” Quân Vô Nhai bị tát hai bạt tai, sao có thể nuốt cơn tức giận này vào đây, một chưởng đã đánh úp
lại hướng Xảo Nhi, Đông Phương Ngọc sợ tới mức lập tức vươn người ngăn
cản vội la lên: “Quân huynh, bình tĩnh, Lâm Vô Du quả thật là vị quan
tốt khó gặp, tại hạ có thể làm chứng, mọi người có việc gì cứ từ từ nói, đừng tổn thương hòa khí.” Sau đó kéo Quân Vô Nhai về lại trên ghế đè
xuống, âm thầm cùng hắn lắc đầu.
“Xảo Nhi, ngươi cũng đừng
tức giận, người không biết không trách, Lâm đại nhân là quan tốt không
có bất kỳ nghi ngờ gì, nhưng mà ngươi hiện tại nói thế nào cũng là thủ
hạ của hắn, nha môn bộ khoái, vì mặt mũi của hắn, có thể không phạm pháp được hay không?” Đông Phương Ngọc hàm súc nói.
“Ta phạm
pháp chỗ nào? Chứng cớ!” Xảo Nhi nhướng mắt, “Vừa rồi như thế? Ta thật
muốn nhìn một chút Vương gia bị thương ở chỗ nào?” Xảo Nhi nói xong bản
thân lại cười rộ lên, nàng cảm thấy có hứng thú.
“Xảo Nhi,
không được như vậy, chúng ta nhiều người như vậy đều đã nhìn thấy, đây
chính là chứng cớ!” Đông Phương Ngọc đầu đầy hắc tuyến, nàng còn cười
được, khuôn mặt Vương gia chính là xanh đỏ lẫn lộn rồi.
“Cái này là nhân chứng, vật chứng sao?” Xảo Nhi liếc xéo Đông Phương Ngọc, đừng cho rằng nàng cái gì cũng không hiểu.
“A, cái này, cái này” Đông Phương Ngọc cười khổ, “Ba người chúng ta đều bị
ngươi phi lễ, đây đã có thể chứng minh ngươi phạm pháp.”
“Ha ha, vậy các ngươi tố cáo ta phi lễ Vương gia, thiếu chút nữa cưỡng hiếp sao?” Xảo Nhi không hề gì.
Đông Phương Ngọc đầu hàng, nhìn phía Vương gia với Quân Vô Nhai, không biết
làm thế nào mới tốt, hắn cũng biết rõ bắt Xảo Nhi căn bản không có biện
pháp.
Sắc mặt Hoa Phiêu Linh rất khó coi, nhìn Quân Vô Nhai một cái, hắn biết rõ đêm nay hắn chỉ có thể nhịn, nữ nhân này võ công
thật là đáng sợ, hắn với Quân Vô Nhai không phải là người không có võ
công, nhưng đêm nay bọn hắn cả cơ hội đánh trả cũng không có, điều này
sao có thể không làm bọn hắn khiếp sợ chứ!
“Võ công của ngươi học ở đâu?” Vương gia thâm trầm mở miệng.
“Không biết! Ta lúc đầu đã có võ công cao.” Xảo Nhi quả thật không biết nói
gì, bởi vì nàng không có ký ức của Thượng Quan Xảo Nhi, tuy rằng có ít
đoạn ngắn, nhưng mà nàng chưa từng để ý qua, dù sao cũng không mắc mớ
tới nàng.
“Thân võ công của ngươi nên vì triều đình mà dốc
sức đó chính là đại công thần, nếu như dụng tâm bất lương, sẽ đưa tới
kinh hoảng, tất phải bị triều đình và võ lâm tru sát, hừ!” Quân Vô Nhai
bực mình nói, hắn biết rõ ý tứ của Đông Phương Ngọc, chính mình căn bản
không phải là đối thủ của nàng, không cần tự rước lấy nhục.
“Ha ha, ta cũng không có nhiều mục tiêu lớn lắm, có cơm ăn, có chỗ ngủ, có
mỹ nam ôm, như thế sống hết một đời là đủ rồi.” Xảo Nhi rất chậm rãi nói ra mục tiêu cả đời của mình.
“Nhưng mỹ nam không phải tùy tiện là có thể ôm a?” Đông Phương Ngọc đỏ mặt nói.
“Ai nói, ta muốn ôm thì ôm!” Xảo Nhi nói xong ôm Đông Phương Ngọc vào trong ngực, ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hôn một cái, loại hành vi tùy
tiện này khiến ba nam nhân căn bản không thể tiếp thụ được, bởi vì nàng
là nữ nhân!
“Xảo, Xảo Nhi, đừng, đừng như vậy!” Đông Phương Ngọc lần nữa đỏ mặt tim đập dồn dập, nữ nhân này tại sao lại lưu manh
như vậy.
“Nữ nhân! Ngươi thật là tùy tiện, ngươi là nữ
nhân! Làm như vậy sẽ bị người đời phỉ nhổ, ngươi muốn tìm nam nhân, Câu
Lan viện có rất nhiều tiểu quan, nhưng không thể vũ nhục lương gia phụ
nam*! Khụ khụ khụ” Hoa Phiêu Linh nói tới đây cũng cảm thấy khó chịu,
giả bộ ho lên, hắn đường đường là Tứ vương gia cũng biến thành lương gia phụ nam tồi, đây còn có thiên lý sao?
(*Lương gia phụ nam: Phụ
nam :người đàn ông có vai trò phụ trong nhà, dưới phụ nữ. Lương gia :
gia đình tử tế, đàng hoàng…Bạn đoán thôi…hắc hắc)
“Sao? Câu Lan viện?” Mắt phượng của Xảo Nhi lập tức nheo lại, không nghĩ đến cổ
đại còn có địa phương tìm Vịt nữa, thật là mở mang kiến thức , “Ở đây
sao?”
“Ngươi, nữ nhân như ngươi thực là dâm ma chuyển thế!” Quân Vô Nhai xem như đã nhìn ra.
Xảo Nhi khóe mắt giật giật nói: “Ta chỉ thích mỹ nam, giống như các ngươi
tuấn mỹ như vậy ta mới cảm thấy hứng thú, cái khác đều không cần! Cũng
không phải thuộc lọai dâm ma hở một tí là ăn quàng, ta tối thiểu còn có
phẩm cách.” Xảo Nhi tự giễu cười.
“Ngươi không phải yêu cầu quá cao sao, Câu Lan viện làm sao có tiểu quan tuấn mỹ như vậy được!”
Khóe miệng Quân Vô Nhai sau khi có rút mạnh mới tức giận nói.
“Sao? Hóa ra ngươi cho rằng mình đẹp đến tỏa sáng sao?” Xảo Nhi nhìn chằm chằm Quân Vô Nhai.
Quân Vô Nhai không ngờ nàng lại nói một câu như vậy, sắc mặt lập tức đại quẫn, nói cà lăm: “Ta, ý của ta không phải vậy!”
“Cho tới hiện nay, ta phát hiện ra năm mỹ nam, ha ha, xem ra địa phương này
mỹ nam quả thật không thiếu.” Xảo Nhi nhìn tới nhìn lui ba khuôn mặt ở
đây, trong đầu còn hiện ra khuôn mặt của Lâm Vô Du với Lãnh Sương Hàn,
nhưng mà cuối cùng lại thay đổi biểu cảm, nhất thời tâm tình biến đổi,
sắc mặt âm lãnh khiến ba nam nhân rất là khó hiểu.
“Đông
Phương Ngọc, có thể đi chưa? Sớm đưa ngươi trở về chút, ta muốn về Hồng
huyện, khỏi để phạm pháp.” Xảo Nhi không hứng thú.
“Ngươi,
ngươi đã muốn đi rồi? Chẳng lẽ ngươi tính phi lễ Vương gia rồi cứ đi như vậy sao?” Quân Vô Nhai kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Xảo
Nhi.
“Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn ta ở chỗ này trên ngươi
sao?” Xảo Nhi đứng dậy làm bộ đi đến phía hắn, đôi mắt khép hờ, tâm tình nàng biến đổi, không ngại phát tiết một chút.
“Ngươi!” Quân Vô Nhai thiếu chút nữa đập bàn nhảy dựng lên, nữ nhân này quá cuồng vọng rồi.
“Quân huynh!” Đông Phương Ngọc hét lớn, “Xảo Nhi, ngươi ngồi xuống đi, ta
giao đãi một chút, lập tức đi ngay.” Nói xong đẩy Xảo Nhi ngồi lại ghế.
“Vương gia, Quân huynh, ta xem vẫn nên để Xảo Nhi rời khỏi đây, việc này không có người dám nhắc tới, các ngươi xem có thể không” Ý của Đông Phương
Ngọc là muốn quên đi, bởi vì tiếp tục căng thẳng, chỉ sợ hai người bọn
họ đều bị thiệt thòi.
“Vô Nhai, để nàng đi đi.” Hoa Phiêu
Linh lẳng lặng nhìn Xảo Nhi âm lãnh, dưới loại tình huống này, bọn hắn
chỉ có thể thỏa hiệp.
Quân Vô Nhai tức giận đến nổi hai gò
mà run run, đôi mắt hoa Đào không có ý cười nữa, nhìn Xảo Nhi cười lạnh, quay đầu về hướng khác.
“Được rồi, Xảo Nhi, ngươi chờ một
chút, lập tức đi ngay.” Đông Phương Ngọc cuối cùng cũng an tâm, đêm nay
là lần kinh tâm động phách nhất của hắn từ nhỏ đến lớn, lúc đối mặt với
sát chiêu của Lãnh Sương Hàn, hắn cũng không có kích động như vừa rồi.
Sau khi Đông Phương Ngọc đi ra, còn lưu lại hai mỹ nam và Xảo Nhi, Xảo Nhi
không nhìn bọn hắn, trong mắt hiện lên một tia ai oán, ngồi xuống uống
trà, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Hoa Phiêu Linh với Quân Vô Nhai nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đều cảm thấy kỳ quái, tâm trạng của Xảo Nhi dao động rất lớn, bộ dạng hiện tại bọn hắn chưa từng
gặp qua, nàng giống như suy nghĩ về việc bi thương nào đó, hơn nữa ai
oán càng lúc càng lớn hơn, hơi thở trên người càng tản ra.
Đột nhiên Xảo Nhi uống hai hớp trà, vỗ bàn đứng lên.
“A, ngươi, ngươi muốn làm gì!” Hoa Phiêu Linh bị giật mình, theo bản năng
kéo nhanh quần áo kéo lại, Quân Vô Nhai thì kinh hoảng mà bảo hộ phía
trước Vương gia, ai bảo nữ nhân này quá cường đại như vậy.