Hoa Phiêu Linh muốn phản kháng lại phát hiện bản thân không thể dùng lực,
đau đớn ở phía dưới đã tiêu tán, nhưng bàn tay nhỏ bé tản ra nhiệt nóng
vẫn để ở dưới quần khiến hắn vừa tức vừa thẹn, nhất thời khuôn mặt tuấn
tú tà mị từ màu hồng biến thành màu gan Heo, nhìn khóe miệng Xảo Nhi
cười tà tà, trong lòng đều muốn chết.
“Xảo Nhi, buông Vương gia ra, van ngươi!” Đông Phương Ngọc thấy Xảo Nhi càng lúc càng càn rỡ
vội vàng khẩn cầu, nội tâm có điểm đau đớn, đồng thời sợ sự tình ngày
càng rắc rối không thể vãn hồi, Vương gia bị Xảo Nhi vũ nhục nhiều người nhìn thấy, chuyện này phải làm như thế nào? hắn không dám tưởng tượng,
nhưng hắn tin nếu chọc giận Xảo Nhi, nàng cái gì cũng có thể làm ra
được.
“Vương gia, đừng chọc ta tức giận, biết chưa? Tính
tình ta không tốt! Đặc biệt là thời điểm mỹ nam phản kháng ta!” Xảo Nhi
bóp chặt cằm Vương gia, mắt phượng nhu tình như nước, khẩu khí ôn nhu,
sau đó cúi đầu xuống, liếm bờ môi hồng gợi cảm, căng mọng đang hé mở của hắn xong mới buông hắn ra, đứng thẳng chỉnh lại quần áo của mình.
Hoa Phiêu Linh ngừng lại trong giây lát, phát hiện đã có thể động đậy
lập tức đứng lên, quần áo sau lưng đã một mảnh hỗn độn, nhưng lấp không
được rung động với phẫn nộ trong lòng hắn.
“Ngươi, ngươi là nữ nhân đê tiện!” Gương mặt tuấn tú của Hoa Phiêu Linh tức giận đến sung huyết thành màu gan Heo.
“Tê!” Cẩm phục đỏ thẫm của Hoa Phiêu Linh chia làm hai, bộ ngực trơn bóng như ngọc lập tức phơi ra trong không khí, mọi người cụp mí mắt, Bàng Doanh
Doanh bị dọa đã nhắm mắt lại. Nàng hiện tại bắt đầu lo lắng cho chính
mình, nữ nhân điên khùng này sẽ không trừng phạt nàng chứ!
“Xảo Nhi, không được! Không được! Hãy nghĩ đến Lâm đại nhân, ngươi sẽ hại
hắn! Vương gia, van ngươi đừng nói, đừng nói nữa!” Đông Phương Ngọc sắp
phát điên, tính cách Xảo Nhi hắn nhiều ít cũng hiểu đôi chút, nàng căn
bản là không sợ trời không sợ đất.
Xảo Nhi lần nữa đưa tay
kéo, “Tê” quần lót của Hoa Phiêu Linh bị xé đến giữa hai đùi, chỉ cần xé một chút nữa, Tứ vương gia sẽ lộ ra trọn vẹn trước mặt mọi người, trong phòng hiện tại có hai tùy tùng bị điểm huyệt, Quân Vô Nhai, Văn Cẩm
Miễn, Bàng Doanh Doanh, Tiểu Thúy, còn có Đông Phương Ngọc không bị điểm huyệt.
“Bổn vương nhất định sẽ đích thân giết ngươi!” Hoa
Phiêu Linh từ nhỏ đến lớn chưa chịu qua ủy khuất lớn như vậy, hoảng sợ
cáu tiết, oán hận nhìn chằm chằm vào Xảo Nhi, tinh mâu không chịu thua
kém mà bao phủ sương mù, nhưng hắn tuyệt sẽ không đánh mất ngạo khí của
người hoàng thất.
“Xảo Nhi, Đông Phương ca ca van ngươi !
Ngươi muốn phát tiết thì tìm ta, tìm ta!” Đông Phương Ngọc sợ chết,
Vương gia gặp chuyện không may, Đông Phương Thế Gia hắn cũng sẽ bị liên
luỵ, thậm chí bị tru di cửu tộc, hiện tại hắn rốt cục cũng hiểu rõ vì
sao Lâm Vô Du lại nói: ‘Muốn phát tiết tìm đại nhân!’ Hắn hiện tại cũng
là loại tâm tình này.
“Khóc cái gì? Vật nhỏ, đêm nay nể mặt của Đông Phương Ngọc ta sẽ thả ngươi, nhưng mà phải nhớ cho kỹ không
được ngoan cố, còn có tuy rằng ta đê tiện, nhưng mà là ta tự nói, ngươi
không được nói!” Xảo Nhi duỗi ngón trỏ lắc lắc trước mặt hắn, sau đó
hoàn toàn buông Hoa Phiêu Linh ra.
“Ngươi! Ngươi là ai?”
Lúc sau Hoa Phiêu Linh khó thở, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương,
nước mắt ủy khuất rơi xuống, nhưng mà hắn lập tức trấn định đặt ra câu
hỏi.
Xảo Nhi đột nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị xen lẫn
tức giận kia rồi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài híp
thành một đường, dùng ngón tay quệt nước mắt trên khóe mắt của hắn, cẩn
thận ngậm vào trong miệng mình, mặn, đây chính là vị của nước mắt, chính mình đã nếm qua hàng ngàn lần.
Động tác ái muội khiến Hoa
Phiêu Linh đỏ mặt, nhìn Xảo Nhi, trong mắt phượng nhỏ dài mang theo ý
cười yếu ớt, sóng mắt lưu động ẩn hàm một tia kiều mỵ yêu diễm như có
như không, cư nhiên là loại nữ tử phong tình làm cho tầm mắt người ta
không thể di chuyển.
“Ta gọi là Xảo Nhi, là nữ nhân có tính tình không tốt lại có sắc đẹp, mà ngươi, ha ha, là loại ta thích.” Xảo
Nhi nheo mắt, bàn tay nhỏ bé ở trước khuôn ngực mềm mại của hắn dịu dàng vuốt ve một chút, khiến toàn thân Hoa Phiêu Linh rùng mình một cái, mà
khóe miệng Xảo Nhi lại cong lên nụ cười tà ác.
Hoa Phiêu
Linh sững sờ để nàng thao túng, đôi mắt yêu mỵ, tinh mâu vẫn nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng, tựa hồ muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi
khắc thật sâu vào trong não.
“Được, nhớ kỹ, hận ta thì tìm
ta, không được gây hại cho người vô tội, bằng không ngươi sẽ rất hối
hận, rất hối hận.” Xảo Nhi rốt cục cũng giải huyệt đạo cho hắn, đôi tay
vung vài cái, mọi người đều có thể cử động.
“Vương gia,
ngươi không sao chứ!” Đông Phương Ngọc lập tức chạy tới cởi trường bào
xuống phủ lên người Hoa Phiêu Linh, mà Xảo Nhi lại bắt đầu biếng nhác
dựa vào ghế dựa của nàng, thật giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
“Việc hôm nay, không được ai tiết lộ ra ngoài một chữ, nếu không, giết không
tha!” Quân Vô Nhai nhìn Văn Cẩm Miễn đang hoảng sợ mới quay đầu trầm
giọng nói với mọi người.
“Vâng!” Mọi người ở đây đương
nhiên đều biết rõ Vương gia bị vũ nhục như thế, là chuyện làm mất bao
nhiêu thể diện của hoàng thất.
“Doanh Doanh, trước để thị vệ đưa ngươi trở về!” Đông Phương Ngọc biết rõ đêm nay mình còn nợ một lời giải thích.
“Ừm, được.” Bàng Doanh Doanh sợ hãi nhìn Xảo Nhi, lập tức gật đầu.
“Nhớ kỹ, việc này không thể nói lung tung, bao gồm cả nghĩa phụ hiểu chưa?” Đông Phương Ngọc nói.
“Doanh Doanh biết rõ.” Bàng Doanh Doanh cũng hiểu tầm quan trọng của việc hoang đường này, “Doanh Doanh cáo từ.”
“Đứng lại!” Xảo Nhi trong lòng buồn cười, nữ nhân này đã muốn chạy trốn như vậy, xem ra thật không đến nổi ngu ngốc.
“A, Xảo Nhi cô nương, còn chuyện gì sao?” Gương mặt Bàng Doanh Doanh trắng
bệch nhìn Xảo Nhi ngồi xuống, hai chân dưới váy dài phát run, Vương gia
đã bị nàng đùa giỡn, mình không phải thảm hại hơn chứ?
“Đông Phương Ngọc là người của ta, ngươi tốt nhất đừng để ý hắn, bằng không
ta sẽ cho ngươi làm nương tử của ngựa đực hiểu không?” Xảo Nhi lạnh lùng nhìn nàng, không giống như đang nói đùa.
“A!” Bàng Doanh
Doanh mặt cắt không còn giọt máu, nhìn sắc mặt khẩn trương lại đỏ ửng
của Đông Phương Ngọc run giọng nói: “Ta, ta hiểu rồi.”
“Ừ,
thừa dịp tâm tình ta đang tốt, đi đi, Đông Phương Ngọc làm đồ ăn đêm cho ta.” Xảo Nhi nói đôi mắt phượng hẹp dài tuỳ tiện quét qua Đông Phương
Ngọc, khóe miệng cong lên nụ cười tự tại.
“Doanh Doanh cáo từ!” Bàng Doang Doang đã rưng rưng nước mắt, chạy trối chết.
“Doanh Doanh, ta đưa ngươi!” Văn Cẩm Miễn trong lòng lo lắng, lập tức ôm quyền với mọi ngượi đuổi theo phía sau.
“Ừ, như vậy mới xứng nha.” Xảo Nhi cầm lấy ly trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, phun ra một câu: “Trà ngon.”
Hiện tại phòng trong chỉ còn lại ba đại mỹ nam, Xảo Nhi nhìn ba gương mặt tuấn tú, vui tai vui mắt a.
Hoa Phiêu Linh cả người cạn kiệt sức lực ngồi ở một bên nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn của Xảo Nhi đang mỉm cười, mà Quân Vô Nhai vẻ mặt nghiêm túc nhìn
Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc lại nhìn hai người cười mỉa.
“Vương gia, Quân huynh, xin bớt giận, Xảo Nhi nàng, nàng không phải cố ý, là
ta, là nàng chịu không nổi kích thích.” Đông Phương Ngọc thực khó khăn
giải thích.
“Đông Phương huynh, ngươi nói chuyện này phải
giải quyết thế nào?” Đôi mắt hoa Đào của Quân Vô Nhai không hề hoa Đào,
Vương gia bị vũ nhục nghiêm trọng, hắn thân là nhi tử của Đại thần lại
không bảo hộ được, tội đáng muôn chết.
“Mắt hoa Đào, ngươi
nói ngươi muốn giải quyết thế nào a?” Xảo Nhi mắt phượng quét nhẹ, tiếp
tục uống trà, nàng thích uống trà, đặc biệt là trà ngon.