Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 47: Chương 47: Vị hôn thê của ảnh đế (47)




Bạch Trà thấy Thất Thất vẫn duy trì trầm mặc.

Dường như cô đã đoán sai.

Xét cho cùng, Thất Thất là một hệ thống, cô là một con người, và sẽ không có tình yêu nào khơi lên giữa con người và hệ thống!

Họ không cùng một chủng tộc!

Suy nghĩ của Bạch Trà thay đổi rất nhanh. . Chương mới nhất tại ~ t r u m t r u y e n . NET ~

Trong nháy mắt, cô bỏ qua chuyện đó, lấy điện thoại ra với vẻ mặt mong đợi, gửi một tin nhắn cho người đàn ông đối tượng hẹn hò.

Hẹn người đó gặp tại Bạch gia.

Cô suy nghĩ một lúc, và để đảm bảo rằng kế hoạch sẽ không xảy ra sai lầm, cô đã gửi một tin nhắn khác cho mẹ Bạch.

“Lát nữa còn có một người bạn đi qua cùng với tôi, các người nhớ đợi ở nhà.”

Mẹ Bạch liếc mắt nhìn tin nhắn cô một cái, không có trả lại cô liền ném điện thoại sang một bên, nhưng Bạch Diên sau khi cân nhắc lại liền thuận miệng nói một tiếng.

Sau đó cô ta trở về phòng, tỉ mỉ trang điểm thật tinh tế và xinh đẹp.

Khi gần đến Bạch gia, Bạch Trà đã bắt Tô Kình Hoán dừng lại.

“ Anh ở chỗ này chờ em, đừng đi lung tung, cẩn thận không bị người ta nhìn thấy, tuy rằng anh là con trai, nhưng mà con trai phải tự bảo vệ chính mình khi ở bên ngoài, biết không?”

Bây giờ là con trai cũng không an toàn!

Bạch Trà an tâm dặn dò lại lần nữa, bộ dáng muốn nghiêm túc bao nhiêu liền nghiêm túc bây nhiên.

“ Ân, anh biết rồi, anh sẽ ở đây ngoan ngoãn chờ em trở lại.”

Giọng nói của Tô Thanh Hoàn tràn đầy ý cười.

Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc, thật sự rất tốt.

Bạch Trà chắc chắn rằng anh không có việc gì, rồi mới bước xuống xe.

Vấn đề lúc trước đã xảy ra với các tay săn, thực sự khiến cô ấy bị sốc, cô không ngờ rằng anh ra ngoài không an toàn như vậy?

Cô lắc đầu, gạt mọi suy nghĩ sang một bên, vừa đi được vài bước thì đụng phải người đàn ông đối tượng hẹn hò trước đó.

Ân?

Hình như được gọi là Vương tổng?

Đúng, là Vương tổng!

Cô mỉm cười nhìn Vương tổng, lại liếc nhìn cánh tay hắn ta, có vẻ như vết thương đã không còn vấn đề gì.

Khoảnh khắc người đàn ông nhìn thấy cô, hắn ta gần như theo bản năng lùi lại một bước.

“..........” Mẹ nói, tại sao tiểu ác ma này lại xuất hiện?

Từ từ?

Ai đã gửi tin nhắn đó?

Khi nhận được tin nhắn, hắn ta cũng không nghĩ nhiều, nghĩ là Bạch Diên hoặc là Mẹ Bạch đã suy nghĩ kỹ, muốn cùng hắn ta nói chuyện bồi thường.

Bởi vì, mấy ngày nay hắn cũng đã nghe nói về việc làm ăn không thuận lợi của nhà họ Bạch.

Thành thật mà nói, hắn ta cũng không được tốt.

Nhưng ít ra thì cũng khá hơn nhà họ Bạch một chút.

Hắn ta cho rằng nhà họ Bạch không dám đắc tội hắn ta nữa.

Nhưng bây giờ nhìn thấy tiểu ác ma, hắn ta như thế nào cảm thấy, có một loại dự cảm không tốt?

Bạch Trà nhìn Vương tổng nở nụ cười ngọt ngào, “Đừng căng thẳng, hôm nay tôi sẽ không làm như vậy với ngài, hôm nay tôi gọi điện đến mời Vương Tổng đến đây là để bồi thường cho ngài.”

Vương tổng, “..........” Ah, cô nghĩ tôi sẽ tin sao?

Tiểu ác ma!

Lúc trước, nói động thủ liền động thủ, hại hắn ta phải nắm viện mấy ngày.

Ngày cả bác sĩ đều nói, đối phương xuống tay, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, như đã được huấn luyện qua.

Tuy rằng thích những cô gái xinh nhưng hắn ta không ngốc, như vậy tiểu ác ma chỉ liếc mắt nhìn cũng biết là người không dễ chọc, trên đời còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp, hắn ta sẽ không ngốc mà đâm đầu vào chỗ chết.

Nghĩ đến điều này, hắn ta lặng lẽ kéo dài khoảng cách với Bạch Trà.

Về phần bồi thường, tất nhiên là vẫn muốn.

Không nhìn chằm chằm vào Bạch Trà là một chuyện, mà bồi thường lại là một chuyện khác.

Hai người bước vào nhà cửa nhà Bạch gia, đến phòng khách, lúc Bạch Diên nhìn thấy người khách, sắc mặt liền lập tức khó coi.

“Ai bảo cô mang hắn ta đến!” Cô ta lạnh giọng hét lên với Bạch Trà.

Sự chán ghét trong đáy mắt không thể che giấu.

Cô ta nghĩ rằng người đến sẽ là Tô Kình Hoán, kết quả lại đến một người đàn ông xấu xí!

Bạch Trà không để ý đến cô ta, liếc nhìn xung quanh thì thấy mẹ Bạch từ trên lầu đi xuống.

Ân, mọi người đều ở đây, kế hoạch có thể bắt đầu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.