Edit: 1kiss
Beta: Lurcent
- -------------------------------------------------
Bởi vì trước đó Thẩm Tùng Băng cố ý che giấu thực lực, khi tiến vào khu tạm trú làm thủ tục đăng kí cũng chỉ khai mình từng đi lính hai năm, cho nên đám người Trương Cường không ngờ rằng y sẽ là kẻ khó chơi như vậy, liền lập tức thay đổi thái độ từ hung hãn ngang ngược thành hòa hoãn thân thiện.
Trương Cường móc ra một bao thuốc lá Trung Hoa từ trong túi áo, tự lấy một điếu thuốc châm lửa bỏ vào miệng, sau đó lại rút một điếu khác đưa về phía Thẩm Tùng Băng, mở lời phá vỡ bầu khí căng thẳng: “Anh thấy ánh mắt của người anh em này rất kiên định, không hề tránh né, có lẽ thật sự là chuyện hiểu lầm thôi. Đắc tội rồi, mong người anh em thông cảm nhé.”
Thẩm Tùng Băng vẫn vô cùng lạnh lùng, không đưa tay ra nhận điếu thuốc kia, cũng không trả lời gã.
Trên mặt Trương Cường thoáng tỏ vẻ tức giận, nhưng gã kìm lại cảm xúc rất nhanh, thu tay về rồi cười nói: “Nói thật với cậu, Cường ca anh đây với cậu là kiểu người giống nhau, cũng đều cùng có chung sở thích. Trước đây anh chỉ qua lại với mấy đứa tầm thường, nhưng bây giờ trong thời tận thế này thì có rất nhiều lựa chọn... Cậu đã nghe đến cái tên Liễu Khanh Nguyên chưa? Ngay cả một minh tinh lớn như vậy bây giờ cũng phải ngoan ngoãn nằm trên giường phục vụ cho anh.”
Trương Cường đắc ý nói xong, thấy Thẩm Tùng Băng vẫn không có phản ứng gì, sắc mặt gã hơi sa sầm xuống, tiếp tục nói: “Thính giác của lão Lưu so với người bình thường nhạy hơn nhiều lắm, ông ta nói với anh hai người là một đôi, tên tình nhân nhỏ kia của cậu bình thường nhìn ngoan ngoãn đoan chính như vậy, trên giường lại rên rỉ dâm đãng không chịu được, thực sự rất đúng gu của anh. Anh liền nảy ra một ý nghĩ, muốn cậu cho anh mượn hắn đưa về nhà chơi vài ngày. Đương nhiên, anh chắc chắn cũng sẽ không để cậu thiệt thòi, ở chỗ anh có sáu, bảy cậu nhóc đáng yêu xinh xắn, kĩ năng trên giường không tệ, cậu thích ai thì cứ chọn, mà muốn làm hết tất cả mấy đứa đó cũng được.”
Excuse me?!!
Nữ chính chuyển giới một cái mi liền thay đổi xu hướng tính dục thì thôi đi, tại sao cmn còn đổi đối tượng mi thèm khát nhan sắc thành ông đây luôn vậy?!
Thần Sáng Thế Từ trốn ở sau lưng Thẩm nữ chính chuyển giới nghe thấy gã nhân vật phản diện nói những lời như vậy, chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một câu “Đù má“.
Mi mới đồ dâm đãng thì có, cả nhà mi đều là đồ dâm đãng thì có!
Khác với Từ Trạch đang tức nổ phổi, Thẩm Tùng Băng vẫn im lặng không có thái độ gì, đợi đến khi Trương Cường nói xong, y mới rút thanh kiếm thời Đường ra khỏi vỏ, cười lạnh nói: “Mày muốn động vào người cậu ấy? Tao nghĩ chắc là mày chán sống rồi!”
Trương Cường không ngờ rằng mình đã đưa điều kiện trao đổi hào phóng như vậy mà vẫn bị từ chối, lập tức giận tím mặt, hùng hổ mắng: “Ông nể mặt mày mới mở lời trước như vậy, thế mà mày nhất định rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt! Đợi ông phế tay chân của mày xong thì sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy cái thứ dâm đãng đang trốn sau lưng mày bị người ta luân phiên hãm hiếp!”
Thẩm Tùng Băng không hé răng nửa lời, trực tiếp vung một lưỡi đao gió bổ thẳng về phía mặt đối phương như câu đáp lại.
Thế là, mấy người trong phòng liền bắt đầu lao vào cuộc chiến.
Trước đó Từ Trạch đã đứng sẵn ở cửa phòng tắm, ngay khi Trương Cường nói chuyện thì hắn đã biết hai bên phải đánh một trận rồi, liền lập tức tự giác trốn vào trong phòng tắm, khóa trái cửa kính lại còn lấy thêm mấy thanh sắt ra chặn ngang, quyết tâm không trở thành gánh nặng cho Thẩm Tùng Băng lần nữa.
Mà Thẩm nữ chính chuyển giới thì quả nhiên xứng danh là một nhân vật bá đạo, bản thân đã có khả năng chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ còn cướp được dị năng của nam chính, mặc dù bây giờ một mình y địch lại với sáu người không phải là hoàn toàn áp đảo, nhưng cũng không hề rơi vào bên yếu thế hơn.
Có điều Thần Sáng Thế còn chưa kịp thở phào một hơi, một ngọn lửa đỏ rực đã đột nhiên xuất hiện bắn thẳng về hướng Thẩm Tùng Băng, suýt chút nữa khiến y bị thương.
“Thẩm Tùng Băng! Tôi đã nghĩ anh là người tốt!” Hướng Minh Chí được lão chủ quán trọ lén trốn đi trước đó gọi đến đây, ánh mắt tràn đầy lửa giận, phẫn nộ gầm lên một tiếng, sau đó cũng nhảy vào gia nhập phe vây đánh Thẩm nữ chính chuyển giới.
Nhìn thấy cảnh đồng đội tương lai chẳng những không về phe mình cùng chống lại nhân vật phản diện giống như trong tiểu thuyết gốc, ngược lại còn lao vào đánh nhau với Thẩm Tùng Băng, Thần Sáng Thế Từ quan sát trận chiến qua cửa kính vô cùng sững sờ.
Hướng Chí Minh ngu ngốc, mi rốt cuộc có biết ai mới là phe chính nghĩa không vậy!
Đờ mờ đồ thiểu năng trí tuệ!
Mà Hướng Minh Chí bị Thần tạo hóa vĩ đại đánh giá là ngu ngốc thiểu năng trí tuệ kia không hổ danh là một thành viên trong đoàn đội nhân vật chính, phe của Trương Cường có sự giúp đỡ đắc lực của cậu ta, thế trận vốn dĩ đang cân bằng dần dần chuyển sang một bên bị áp đảo. Thẩm Tùng Băng bắt đầu chiến đấu khó khăn hơn, trong khi né tránh những ngọn lửa công kích của Hướng Minh Chí thì y vô tình bị dồn ép rời khỏi vị trí đang canh giữ trước cửa phòng tắm.
Gã béo hống hách lúc nãy thấy thời cơ đã đến, lập tức rút lui khỏi trận chiến, quay lại đến trước phòng tắm phá cửa, gã vốn là một dị năng giả có sức mạnh về thể chất, vậy nên bây giờ chỉ cần dùng một cước, cánh cửa dù có được chống đỡ thế nào cũng phải bật mở ra.
Ngay khi Thẩm Tùng Băng bị cố ý dẫn đi, Từ Trạch đã vội vàng trốn sâu hơn bên trong, nhưng phòng tắm là một nơi nhỏ như vậy, hắn làm sao có thể trốn đi đâu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên béo kia cười dâm dật đi về phía của mình.
Có điều người kia vừa mới đi vào chưa được năm bước thì đột nhiên ngừng lại. Cùng lúc đó, một nhánh dây tử đằng màu xanh lá mọc lên từ mặt đất lao đến đâm thẳng vào ngực trái của gã, sau đó lại mạnh mẽ rút ra, để lại một lỗ thủng hình tròn sâu hoắm ở chính vị trí trái tim gã béo.
Nhìn thấy thân thể mập mạp kia ngã xuống đất vang lên một tiếng rầm lớn, Thần Sáng Từ sững sờ trong chốc lát mới chợt nhận ra, có lẽ là trong lúc tình thế nguy cấp, Thẩm Tùng Băng đã thức tỉnh dị năng hệ Mộc mà nam chính phải đến phần cuối của tiểu thuyết mới có được —— Triệu hồi mấy cây dây leo dẻo dai nhưng cực kỳ cứng cáp mọc lên từ mặt đất này chính là skill tấn công đầu tiên của dị năng hệ “Mộc” mà Đàm Gia Viễn sử dụng.
Hắn vội vã đi tới cửa phòng tắm quan sát, tình hình trận chiến trong phòng quả nhiên đã thay đổi.
Đồng thời sử dụng cả lưỡi kiếm, đao gió và dây leo tử đằng, Thẩm Tùng Băng sau khi giết chết gã béo kia trong phòng tắm, đã nhanh chóng tiếp tục chuyển sang chém bay đầu của một thủ hạ khác của Trương Cường, khi Từ Trạch chạy đến xem, y đang dùng luồng đao gió tiễn thêm một tên pháo hôi nữa quy thiên.
Trong phòng lực lượng chiến đấu bên phe địch bây giờ nháy mắt cũng chỉ còn sót lại mỗi Trương Cường, tên thuộc hạ mặt mày gian ác lên tiếng đầu tiên, và Hướng Minh Chí vốn nên gia nhập về phe ta chiến đấu.
Lúc này Thẩm nữ chính chuyển giới đã thức tỉnh xong dị năng thứ hai, hoàn toàn có thể thoải mái xách ba người này lên đánh, không qua bao lâu liền cắm lưỡi kiếm vào chính giữa trái tim Trương Cường, khiến Boss phản diện nhỏ này còn chưa kịp để lộ bộ mặt thật ác bá một vùng đã chầu trời sớm hơn mười ngày.
“Cường ca!” Hướng Minh Chí hai mắt đỏ bừng đau đớn hô lên, nhưng trên người cậu ta đã có vài vết thương nên hành động vô cùng chậm chạp, còn chưa kịp vùng dậy liều mạng với hung thủ sát hại Trương Cường, thì đã bị dây leo do đối phương điều khiển lao tới trói chặt tay chân.
Mà tên thuộc hạ NPC pháo hôi vẫn còn may mắn sống sót đến lúc này thì toàn thân không có gì xây xước, nhưng khoảnh khắc Trương Cường bị giết gã cũng sợ vỡ mật, ngoan ngoãn ngồi im để đám dây leo trói lại.
Thẩm Tùng Băng sau khi khống chế hai đối thủ còn sót lại cũng không hề nói gì, im lặng rút thanh kiếm thời Đường ra khỏi cơ thể Trương Cường, rồi cầm vũ khí đang nhuốm đầy máu đó đi về hướng của Hướng Minh Chí.
Mí mắt Từ Trạch giật giật, lập tức cảm thấy Thẩm nữ chính chuyển giới hình như không ổn lắm, vội vàng xông tới hô to một câu “Thẩm ca, dừng tay!”, sau đó ôm chầm lấy đối phương từ phía sau. . Truyện Khác
Quả nhiên như hắn dự đoán, khi Thẩm Tùng Băng ngoảnh đầu lại nhìn hắn, con ngươi trong đôi mắt của y lại là màu vàng sẫm quen thuộc.
Sau khi thức tỉnh dị năng thứ hai, Trầm Tùng Băng rõ ràng bị mất khống chế một lần nữa.
Có điều cũng may là sau khi Từ Trạch ôm chầm lấy y, sát ý cuồng bạo vốn tràn ngập trong đôi mắt liền dần dần biến mất, ngay cả thanh kiếm đang cầm trong tay cũng bị y vứt đi, lập tức xoay người lại dang hai tay ra ôm thật chặt người trước mặt vào lòng.
Thần Sáng Thế Từ thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trước khi diễn cảnh yêu đương ngọt ngào ở một nơi vừa chém giết nhau như này, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
“Hướng Minh Chí, tôi và Thẩm ca cũng là vì bị bức ép, không còn cách nào khác mới phải ra tay giết người”, Từ Trạch chỉ vào gã thuộc hạ có gương mặt gian xảo, nói với Hướng Minh Chí: “Không tin thì cậu có thể hỏi gã thử xem, Trương Cường muốn làm chuyện gì với chúng tôi!”
Hắn nói xong, lại quay sang bên NPC pháo hôi duy nhất còn may mắn sống sót đe dọa: “Mày phải thành thật nói cho cậu ấy biết Trương Cường dự tính làm chuyện gì! Dám nói dối một câu, tao sẽ để Thẩm ca chém hàng nghìn nhát trên người mày, sau đó đuổi mày ra khỏi khu vực an toàn cho tang thi nuốt sống!”
Tên thuộc hạ có mặt mày hung tợn kia vốn dĩ đã sợ đến mức sắp đái ra quần rồi, nghe Từ Trạch nói vậy nhất thời không kiểm soát được, đũng quần của gã thế mà ướt thật, sau đó vội vàng kể lại toàn bộ âm mưu của Trương Cường chẳng sót chữ nào, từ chuyện gã không những muốn làm nhục Từ Trạch, đến cả vụ gã ngày mai vốn định lấy cớ tìm người ám sát khách quý để thanh trừng cả khu tạm trú, còn có dã tâm thống nhất mấy căn cứ lớn ở gần đây.
Thế là sắc mặt Hướng Minh Chí vốn dĩ đang phẫn nộ ngút trời, liền lập tức biến thành khiếp sợ hoài nghi, tiếp đó đổi sang trắng bệch thất thần, cuối cùng lại quay trở về căm giận vì đã bị lừa dối.
Từ Trạch nhìn sắc mặt của cậu ta, lạnh lùng nói: “Nếu như hiện tại cậu còn muốn báo thù thay cho Cường ca của cậu thì tôi cũng không ngăn cản. Nhưng vì để tự vệ, chúng tôi cũng chỉ có thể tiễn kẻ tiếp tay cho giặc như cậu cùng nhau đi Tây Thiên với Trương Cường!”
Hướng Minh Chí cảm thấy vừa xấu hổ vừa áy náy, lắc đầu cười khổ nói: “Sao có thể thế được! Trước đó là do tôi không biết nhìn người, may mà vẫn chưa gây ra đại họa, nếu không thì tôi cũng chỉ có thể lấy cái chết ra tạ tội với các anh.”
“Cậu chẳng qua cũng bị lừa thôi.” Sắc mặt Từ Trạch trở nên hòa hoãn hơn một chút, thở dài nói: “Dù sao chúng tôi cũng không có chuyện gì, cậu cũng bị Thẩm ca đánh trọng thương, chúng ta xem như hòa nhau đi. Việc này cứ bỏ qua như vậy là được rồi, quan trọng là... về sau nên làm thế nào.”
Đúng lúc này, Hướng Minh Hoài - người sau khi quay về khu nửa phía Nam thì đã lâu không gặp em trai - vừa kịp chạy tới, thế là tất cả mọi chuyện liền trở nên dễ dàng.
Người anh trai sở hữu dị năng hệ “Khống chế” kia hiển nhiên có trí thông minh cao hơn hẳn người em trai của mình, sau khi bàn bạc với Từ Trạch một lát, anh ta liền mang cậu em trai thiểu năng trí tuệ, gã NPC pháo hôi nhân chứng và thi thể của Trương Cường quay về khu phía nam vạch trần toàn bộ chân tướng —— Mấy tên tâm phúc thân thiết nhất với Trương Cường vốn dĩ không được quản lí ở nơi này, những người khác thấy ông chủ chết rồi tất nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện báo thù cho gã, mà sẽ muốn nịnh bợ ông chủ mới có thực lực mạnh hơn... Đúng vậy, chính là Hướng Minh Chí “sau biết được sự thật thì phẫn nộ giết chết kẻ ác“.
Còn vị thật sự phẫn nộ giết chết kẻ ác kia thì sao?
À, y thì được Thần Sáng Thế Từ dìu lên gian phòng cao cấp ở trên tầng ba của quán trọ (cung cấp miễn phí bởi ông chủ Lưu đang bị dọa cho sợ tái mặt), sau đó vội vàng đóng cửa lại.